Chương : Nhà họ Dư xảy ra việc lớn
“Vậy nên cậu muốn cả hai người đều là vợ chính luôn sao?” Linh Trang nhắc nhở ông ta: “Cậu vốn biết rằng cách này không thể thực hiện được mà, dì Thanh sẽ không đồng ý đâu”
Dư Sinh liền cảm thấy khó xử: “Bà ấy hà cớ gì phải gây khó dễ cho cậu”
Linh Trang yếu ớt thở dài một hơi: “Cậu à, cháu rất xin lỗi, dì Thanh cho cậu cơ hội cuối cùng cậu cũng không thể trân trọng được.”
Dư Sinh ngây người: “Ý của cháu là sao?”
Lúc này bà Dư ăn mặc chỉnh tề bước ra ngoài, sau gáy búi kiểu tóc nguyên bảo kế và mặc một bộ sườn xám màu tím trong vô cùng tao nhã đoan trang nhưng vẻ mặt bà ấy lại vô cùng lạnh lùng.
Tất cả mọi người trong phòng đều hướng tầm mắt về phía bà Dư, bà ấy đi đến trước mặt Dư Nhân, ánh mắt vô cùng dịu dàng nhìn con trai của mình rồi nói: “Xin lỗi con, Dư Nhân, mẹ không muốn con đưa ra sự lựa chọn này. Con cũng biết vì mẹ không muốn ép buộc con nên mới ngậm đẳng nuốt cay mà ở lại trại nhà họ Dư nhiều năm như vậy, nhưng bây giờ mẹ không thể không buộc con phải đưa ra sự lựa chọn”
Những người khác đều rất hoang mang không biết bà Dư rốt cuộc muốn ép buộc Dư Nhân lựa chọn cái gì. Khi bà Dư vẫn còn chưa nói cụ thể sự việc thì Dư Nhân đã lên tiếng trước: “Nếu như mẹ ly hôn với bố thì con sẽ đi theo mẹ”
Bà Dư cười nói: “Tốt lắm, vậy sau này con đổi họ của mình thành họ Bạch của mẹ có được không?”
Dư Nhân gật đầu: “Vâng”
Dư Sinh hoảng sợ nhìn một màn này, ông ta thật sự không thể tin được bà Dư lại thật sự quyết tâm khiến cho nhà họ Dư không còn người nối dõi, hành động này của bà ấy khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng đau đớn, ông ta gầm gừ: “Bà đang trả thù tôi sao?”
Bà Dư thậm chí còn không thèm nhìn ông ta, ở trong lòng bà Dư Sinh đã trở thành người dưng rồi.
Ông cụ Niên lại càng đau lòng hơn, hô hấp cũng trở nên khó khăn, tay ông không ngừng run rẩy rồi nói với Dư Sinh: “Không được để hai mẹ con nó rời đi. Dư Sinh, không được để bọn nó rời khỏi đây nếu không thì gia đình này cũng tan nát hết rồi”
Dư Sinh chạy đến trước mặt bà Dư rồi quỳ xuống than thở khóc lóc: “Bà ơi, bà nói xem bà muốn tôi phải làm gì bà mới chịu tha thứ cho tôi, tôi đều làm theo ý của bà hết.”
Bà Dư nhẹ nhàng gạt tay ông ta ra rồi nói: “Sau này đừng đến làm phiền tôi nữa, kiếp sau tôi không muốn gặp lại ông nữa”
Tay Dư Sinh yếu ớt buông xuống, bà Dư nói xong cũng không quay đầu lại nữa mà bước ra ngoài cửa. Dư Tiền đuổi theo Dư Nhân: “Cậu chủ, cậu chủ, anh dẫn tôi theo với.”
Dư Nhân đẩy anh ta ra: “Tôi bây giờ không còn là cậu chủ của nhà họ Dư nữa, tôi đổi thành họ Bạch rồi anh còn đi theo tôi làm gì? Tôi không có tiền để phát lương cho anh đâu”
Ông cụ Niên lớn tiếng gọi: “Dư Nhân, cháu đừng đi”
Dư Nhân quay đầu nhìn ông cụ Niên rồi nói: “Ông nội, cháu đã nói rồi nhà họ Dư giết chóc quá nhiều cuối cùng cũng sẽ gặp phải báo ứng”
Ông cụ Niên phun ra một ngụm máu rồi ngất xỉu trêи đất.
Dư Thiên An vô cùng lo lắng hét lên: “Bố ơi”
Linh Trang nhìn nhà họ Dư đang vô cùng hỗn loạn rồi áy náy nhìn Chiến Hàn Quân, nếu như không phải vì cô khuyên dì Thanh nỗ lực đứng lên thì có lẽ dì thanh cũng sẽ không làm cho nhà họ Dư trở nên hỗn loạn như vậy.
“Mẹ, con xin lỗi” Linh Trang vô cùng áy náy nói với Dư Thiên An.
Dư Thiên An buồn bã nói: “Việc này sao có thể trách con được, nếu con không đến thì cũng chỉ khổ cho dì Thanh của con thôi. Con đến đây rồi thì trái tim của dì Thanh mới sống lại được, việc này dù sao cũng là nhà họ Dư nợ bà ấy. Chỉ cần bà ấy trút được nỗi giận thì trong lòng cũng sẽ vui vẻ hơn một chút, lương tâm của mẹ cũng sẽ dễ chịu hơn một chút”
Linh Trang nói: “Mẹ, e rằng dì Thanh sẽ không trở về nữa đâu”
Dư Thiên An giật mình rồi chậm rãi nói: “Mẹ cũng đoán ra được rồi.”
Việc của người lớn loạn đến mức ồn ào huyên náo, những đứa trẻ đang chơi ở bên ngoài đương nhiên cũng biết rõ nhà họ Dư đã xảy ra việc lớn rồi.