Chương : Không phải thuật dịch dung, là bệnh tuổi già
“Đưa cháu đi với” Người thiếu niên có ngữ khí kiên định.
Thanh An nói: “Cháu trai ngoan. cháu cứ ở lại chỗ này đi”
Người thiếu niên ngắm nhìn khắp bốn phía, nhìn thấy xung quanh không có người, liền không thèm mặt mũi gì nữa mà vả mồm bôm bốp.
rồi tiến tới bên tai của Thanh An, nói một chút: “Chị Thanh An à, chị mà không đưa em đi cùng, em sẽ nói cho bọn họ biết thân phận của chị đấy”
Thanh An kinh ngạc đến ngây cả người mà nhìn về phía của cậu chàng, tức giận muốn đem nắm đấm ra đánh cậu: “Thằng nhóc chết tiệt, sao em lại biết được hả?”
“Chị đoán xem” Chàng thiếu niên lấy bọc đằng sau lưng của cô qua, một bên nắm lấy tay cô tiến lên rồi một bên nói: “Em đưa chị đi ngồi thuyền nhé”
Đường mà bọn họ đi càng ngày càng gập ghềnh, chức năng của cơ thể Thanh An già yếu, có khổ mà không thể nào tả được mà nói: “Em đưa chị đi cái con đường gì vậy hả?”
Người thiếu niên cười đến vô cùng sáng lạn: “Chị yên tâm, đường mà em dẫn chị đi mặc dù gập ghềnh chút, nhưng mà nhất định sẽ là an toàn nhất”
Cho đến khi cậu đem Thanh An sắp xếp ở bên trêи một khối trúc phiệt, cho đến khi trúc phiệt cách thôn trang càng lúc càng xa thì Thanh An cuối cùng cũng mới tin lời của chàng thiếu niên nói.
Cô đứng ở đăng trước của trúc phiệt, nhìn về phía người thiếu niên ở đẳng sau cầm lái. Hồ nghỉ mà hỏi: “Em rốt cuộc là ai?”
Chàng thiếu niên nói: “Chị Thanh An à, chị không nhớ em nữa à? Em là Thanh Hòa này. Thanh Hòa”
Trong đầu của Thanh An, lập tức hiện lên tình cảnh lần đầu gặp được Thanh Hòa.
Hơn hai năm trước, bà cho cô khám bệnh tại nhà, bố của đứa bé này ôm theo thằng bé chạy đến trước mặt của cô, than thở khóc lóc mà nói: “Cô gái ơi, cứu lấy đứa con của tôi mới. Thằng bé sắp không có được nữa rồi”
Thanh An đi đến trước mặt của Thanh Hòa, Thanh Hòa của thời gian đó gầy gầy nhỏ nhỏ, xanh xao vàng vọt, vẻ mặt không có chút tia sáng, mệt mỏi mà bất lực.
Thanh An chuẩn đoán được Thanh Hòa là bị chứng thiếu di dưỡng vô cùng nghiêm trọng, nhưng mà bố của Thanh Hòa nói với lại Thanh An, ông ấy từ trước đến giờ chưa từng cay nghiệt với khoản ăn uống của đứa trẻ này, có cái gì ăn ngon thì cũng đều để lại cho thằng bé ăn đầu tiên. Tại vì sao mà Thanh Hòa vẫn bị xuất hiện chứng thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng đến thế này chứ?
Sau đó Thanh An loại bỏ đi nguyên nhân, nói với lại bố của Thanh Hòa, Thanh Hòa có thể không tiếp nhận được đối với lại sữa dê mà do gia đình bọn họ tự sản sinh ra.
Bố của Thanh Hòa cảm thấy cái kết luận này khó có thể tiếp nhận được, bởi vì ở trong thôn dân này, từ nhỏ đã uống sữa dê rồi, mỗi người đều có cơ thể cường tráng khỏe mạnh. Ông ta càng thêm tin là chứng thiếu dinh dưỡng của Thanh Hòa là do trời sinh tính khí bất hòa rồi, chứ không phải là bởi vì cái nguyên nhân kì quái không tiếp nhận được sữa bò gì cả.
Thanh An liền đề nghị với ông ấy: “Bỏ đi sữa dê một tháng, ông cẩn thận quan sát khẩu vị của Thanh Hòa mà xem. Nếu như hiện tượng tiêu chảy của Thanh Hòa có chuyển biến tốt hơn, cậy thì chứng minh rằng chuẩn đoán của tôi không có sai rồi nhé.”
Thanh An không có kê thuốc cho Thanh Hòa, bố của Thanh Hòa lúc đó vẫn còn vô cùng tuyệt vọng. Thậm chí còn cảm thấy Thanh An còn trẻ, y thuật không có tinh thông.
Nhưng mà, sau khi ông ta đem Thanh Hòa đang hấp hối trỏe về nhà, dựa theo phương pháp của Thanh An, cho Thanh Hòa húp cháo loãng, sau khi bỏ đi sữa dê, tình hình của Thanh Hòa liền chuyển biến tốt hơn mỗi ngày.
Bây giờ, Thanh Hòa mặc dù vẫn còn khá gầy, nhưng mà dã trưởng thành thành một cậu chàng tuấn tú đẹp trai rồi.
Thanh An nhìn về phía bộ dạng thanh tú của Thanh Hòa, nói: “Chị đã nói em là do không tiếp nhận được sữa dê rồi mà, bố của em vẫn còn không có tin chị Nhưng mà …. Thanh An rất kỳ lạ mà nhìn về phía của Thanh Hòa: “Em rốt cuộc làm như thế nào mà nhận ra chị vậy?”
Thanh Hòa cười cười rồi nói: “Bởi vì chị khoa trương nói bản thân cao cao gầy gây, xinh xinh đẹp đẹp, lại còn vừa ôn nhu vừa lương thiện”
Thanh An có chút xấu hổ.
Thanh Hòa nhìn về phía cái con người tuổi già sức yếu như Thanh An, vô cùng hiếu kỳ mà hỏi: “Cái thuật dịch dung này của chị cũng lợi hại thật, thế mà lại thật sự giống nhau luôn à?”
Đôi mắt của Thanh An hơi tối lại, mặc dù Thanh Hòa là một đứa trẻ đơn thuần và đáng tin cậy, nhưng mà bí quyết gia truyền của nhà họ Bác Danh không thể nào bị tiết lộ ra được, Thanh An chỉ có thể nói láo: “Chị đây không phải là thuật dịch dung. Chị đây là bị bệnh tuổi già”
Thanh Hòa ngơ ngẩn không thôi