Khi Lạc Thanh Du xách vali bước ra khỏi nhà họ Chiến thì ba cục cưng đáng yêu xếp hàng đứng cạnh nhau chẩn trước mặt cô.
“Mẹ, con không muốn mẹ đi” Chiến Quốc Việt chạy tới ôm chặt lấy Lạc Thanh Du.
Thanh Tùng và Thanh An cùng bước đến tới nằm tay mẹ.
Chiến Quốc Việt quỳ xuống, hai tay ôm mặt Chiến Quốc Việt nhẹ nhàng an ủi. “Quốc Việt, sau khi mẹ dọn đến nhà mới, bố và con có thể đến thăm mẹ thường xuyên. Được không?”
Chiến Quốc Việt giữ vẻ im lặng đưa mắt nhìn Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân gật đầu.
Anh sẽ đến làm phiền cô mỗi ngày.
Khi Lạc Thanh Du đưa Thanh An và Thanh Tùng ra ngoài thì trong lòng cô có chút bối rối.
Cô cứ tưởng Chiến Hàn Quân sẽ làm mọi cách để ngăn cô mang Thanh Tùng đi nhưng không ngờ anh ấy lại để cô mang Thanh Tùng đi mà không gặp bất cứ sự ngăn cản nào?
Đây chắc chắn không phải là phong cách của anh ấy!
Xe của Bạch Hiểu Phong đã đậu trước cửa biệt thự, cốp xe đã mở sẵn, khi Lạc Thanh Du chuẩn bị nhấc hành lý nặng nề bỏ vào trong cốp thì Chiến Quốc Việt đã duỗi cánh tay tới.
“Để tôi” Anh nhấc chiếc vali lên và cất vào cốp xe.
Lạc Thanh Du hởi sửng sốt, một người đàn ông không bao giờ biết thương hoa tiếc.
ngọc như Chiến Hàn Quân cũng đã học được cách trở thành một quý ông lịch lãm ga lăng rồi à?
Cô cũng từng nghĩ rằng sự cô độc sẽ đi cùng anh đến cuối cuộc đời.
Sau khi Chiến Hàn Quân xếp hành lý vào cốp xe xong thì sải bước đi tới trước mặt Bạch Hiểu Phong: “Cậu chủ Phong định tặng chỗ bất động sản nào kia cho Lạc Thanh Du sao?”
“Bất động sản ở trung tâm Thủ đô của tôi tùy cô ấy lựa chọn” Bạch Hiểu Phong mỉm cười.
Chiến Hàn Quân lấy điện thoại di động ra và gửi ba tỷ rưỡi vào tài khoản của Bạch Hiểu Phong. Sau khi Bạch Hiểu Phong nhận được tin nhắn thông báo biến động số dư thì kinh ngạc nhìn Chiến Hàn Quân.
Ý anh là gì?”
“Tiền thuê nhà” Chiến Hàn Quân nói.
Người phụ nữ kia là của anh và các con cũng là con của anh. Đến kẻ ngốc cũng có thể thấy rõ ràng là Chiến Hàn Quân đang tuyên bố chủ quyền.
Bạch Hiểu Phong cảm thấy dở khóc dở cười: “Lạc Thanh Du là một người bạn tốt của tôi, tôi sẵn sàng cho cô ấy ở miễn phí.”
“Không cần!” Chiến Hàn Quân kiên quyết từ chối.
Sau đó anh duỗi tay ra: “Đưa cho tôi một cái chìa khóa”
Bạch Hiểu Phong cảm thấy bối rối: “Cậu Quân, hình như anh không phải là người thuê nhà của tôi?”
“Kia là con trai của tôi. Tôi sẽ đến thăm nơi ở của Thanh Tùng khi tôi có thời gian. Anh có ý kiến gì không?”
Bạch Hiểu Phong miễn cưỡng tháo chìa khóa ra đưa cho anh, lại còn không sợ chết mở miệng trêu chọc: “Cậu Quân, may là tôi biết anh không có tình cảm với Lạc Thanh Du.
Bằng không thì với biểu diễn của anh ngày hôm nay tôi sẽ hiếu lầm anh chưa dứt được tình cảm với cô ấy!”
Chiến Hàn Quân cất chìa khóa vào túi quần, quay đầu nhìn Lạc Thanh Du: “Tự chăm sóc bản thân mình cho tốt”
Lạc Thanh Du ngẩn cả người, Chiến Hàn Quân có gì đó rất khác ngày thường?
Lạc Thanh Du đưa Thanh Tùng và Thanh An vào xe, cô nhìn Chiến Quốc Việt với vẻ bất đắc dĩ.
Chiến Hàn Quân dẫn theo Chiến Quốc.
Việt, ánh mắt đong đầy tình cảm nhìn cô.
“Nếu không nỡ rời xa Quốc Việt thì ở lại đi”
Anh trêu chọc.
Lạc Thanh Du lên xe và đóng cửa xe lại.
Bạch Hiểu Phong đạp ga phóng đi.
Chiến Quốc Việt nhìn chiếc xe thể thao rời đi cuốn theo khói bụi mù mịt, trong mắt anh hiện lên vẻ hung bạo, ánh mắt đen sẫm như muốn hủy diệt cả thế giới.
Bạch Hiểu Phong đã cướp đi người phụ nữ của anh, đúng là tự tìm đến cái chết.
Khi bóng dáng của Chiến Hàn Quân từ từ biến mất khỏi tầm mắt thì Lạc Thanh Du lại cảm thấy trong lòng mình có một khoảng trống.
“Cậu Phong, anh có nhà ở gần đây không?” Lạc Thanh Du hỏi.
Bạch Hiểu Phong nói: “Đừng nói với tôi răng cô vẫn còn tình cảm với anh ta nhé?”
Lạc Thanh Du cảm thấy chua xót trong lòng, không phải cô chưa dứt tình cảm với anh nhưng tình yêu ấp ủ trong lòng cô giống như một loại rượu ngon, càng lúc càng mạnh.
“Bọn trẻ vẫn đang đi học mẫu giáo ở Hải Thiên!” Cô viện đại một cái cớ.