Mắt Chiến Hàn Quân rưng rưng, anh bị cảm động trước tấm lòng đứa trẻ.
Chú sẽ không đánh mẹ, cũng không mắng mẹ. Chú rất yêu cô ấy” Anh nói.
Nước mắt Thanh An chảy xuống, cô bé rất thương tâm nói: “Chú nói dối
Chiến Hàn Quân: “..”
“Kể từ khi mẹ trở về Việt Nam, chú thường làm mẹ khóc. Buổi tối mẹ thường hay khóc”
Chiến Hàn Quân: “..”
“Chú là người xấu.”
Chiến Hàn Quân: Lời Thanh An khiến anh cảm thấy nặng nề vô cớ. Dường như anh vẫn biết quá ít về nỗi chua xót trong lòng Linh Trang.
Chiến Hàn Quân bế Thanh An lên, đi tới lầu một, nói với Bà Hoa: “Bà Hoa làm món gì ngon cho đứa nhỏ.”
“Vâng, được” Bà Hoa vui vẻ đáp.
Bà biết cậu chủ là một người nói năng chua ngoa có trái tim đậu hũ.
Chiến Hàn Quân đặt Thanh An xuống, Thanh An ngồi ôm má trên ghế sô pha, nước mắt lưng tròng ngây ngô nhìn anh.
“Cháu nhìn chú làm gì?” Chiến Hàn Quân tò mò hỏi.
“Chú định đuổi cháu đi phải không?” Thanh An đáng thương hỏi.
Chiến Hàn Quân ngạc nhiên. Làm sao có chuyện con gái anh có thể bị đuổi ra ngoài?
Thanh An nói: “Tự nhiên chú đối tốt với cháu như vậy, nhất định là chồn chúc Tết gà, làm chuyện xấu nên trong lòng bất an. Chú cho cháu ăn bữa ăn cuối cùng, cũng giống như bữa ăn tối cuối cùng của Chúa Giê su, ăn xong rồi thì cũng đến lúc phải tách ra phải không?”
Lạc Thanh Tùng đi tới, nắm chặt tay Thanh An, vẻ mặt thà chết chứ không chịu tách khỏi em gái Lần đầu tiên Chiến Hàn Quân phát hiện ra Thanh An nhà mình hóa ra lại là một người đa sầu đa cảm. Tính cách này thực sự giống Linh Trang khi còn nhỏ.
“Yên tâm đi, chú sẽ nuôi dạy cháu thật tốt”
Chiến Hàn Quân võ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ của cô bé, đau khổ nói.
Thanh An mới không cần anh nuôi dưỡng, lập tức tỏ thái độ: “Khi nào mẹ trở về thì chú có thể ngừng nuôi cháu.”
Chiến Hàn Quân: “…
Anh thở dài một hơi, con trai tính qua loa, dễ nuôi dạy.
Cô bé này đa sầu đa cảm, anh phải làm sao bây giờ?
Bà Hoa nhanh chóng bưng lên rất nhiều món ăn vặt nổi tiếng, có gạo nếp thịt viên, cánh gà chua ngọt.
Hai mắt Thanh An sáng lên, vươn tay đi cầm, nhưng lại bị nóng mà nhảy dựng lên.
“Nóng quá, nóng quá.”
Hành động của cô bé vô cùng đáng yêu và dễ thương, Chiến Hàn Quân nhìn thấy cô bé thì đôi mắt đã cười.
Anh giúp cô bé lấy một chiếc cánh gà ra, thổi thổi và đưa nó cho cô bé.
Thanh An nhận lấy, bắt đầu gặm không hình tượng.
“Con gái thì phải đoan trang”
Chiến Quốc Việt liếc cô bé một cái rồi chán ghét nói: “Nếu không, lớn lên sẽ không ai thèm lấy”
Thanh An không quan tâm: “Mẹ nói, người thích em thì em làm gì cũng đúng. Người không thích em thì em làm gì cũng đều là sai.
Cho nên hãy cứ là chính mình”
Nhắc đến Lạc Thanh Du, tâm trạng của Chiến Hàn Quân trở nên rất ảm đạm.
Người của anh đã tìm kiếm cô khắp thành phố lâu như vậy nhung vẫn chưa có tin tức gì.
Cô gái kia quyết tâm rời xa anh sao?
Những ngày sống trong tình trạng đầu óc mông lung, đối với Chiến Hàn Quân mà nói, sống một ngày như một năm.
Mà thứ duy nhất có thể lấp đầy thời gian của anh, để anh không còn thời gian để nhớ Lạc Thanh Du là xoa dịu cảm xúc của bọn trẻ.
Lục Thiếu Du rời đi càng lâu, không chỉ có Thanh An càng khó trấn an, ngay cả Lạc Thanh Tùng cũng bắt đầu buồn bực.
Ngay cả khuôn mặt Chiến Quốc Việt cũng mất đi nụ cười. Mỗi ngày cậu bé ngồi trên bậc thềm, lặng lẽ nhìn về nơi xa xăm, cả ngày không nói một câu