Thành phố Phong Châu, nhà họ Nghiêm Phong cách kiến trúc Giang Nam ba bảy tòa nhà nối tiếp nhau, tứ hợp viện xếp chồng lên nhau, những cây cổ thụ cao ngất ngưởng, những dây leo trên lan can đen dát bằng sắt và đá, thời kỳ nở hoa của Cửu Trùng Đài vừa lúc xum xuê. Nhìn về xa xăm cánh hoa đỏ rực uốn lượn mà đi.
Ngoại trừ Cửu Trùng Đài, trong sân tràn ngập gió thu, lá rụng khô héo, trên mặt đất lá vàng khô héo toát ra hơi thở suy tàn.
Khung cảnh trong sân này đẹp đến vô hạn, mọi thứ từ sặc sỡ đến ảm đạm rồi khô héo khiến người ta không khỏi than thở.
Nhà họ Nghiêm đã từng có một thời huy hoàng, giống như cảnh sắc trong sân nhà, từ ngũ sắc rực rỡ đến đìu hiu cô quạnh, mọi thứ khiến khiến cho ta thở dài, than vãn.
Trước màu son dày nặng, là một thiếu niên thanh tú, đôi mắt phượng, nước da màu lúa mì, nốt ruồi ở khóe môi và chiếc mũi cao thanh tú.
Người này không phải ai khác, chính là Lạc Thanh Du người đã biến mất ở Thủ Đô.
Cô nàng đã cắt phăng mái tóc dài buông xõa xinh đẹp, một mái tóc ngăn bồng bềnh mầu trung tính, cộng với kỹ năng trang điểm tinh tế, siêu phàm đã biến từ một cô gái trong sáng và xinh đẹp thành một thanh niên trong sáng và điển trai.
Lạc Thanh Du bấm chuông hồi lâu mới nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong.
Người mở cửa cho cô là vợ bé của bố của Nghiêm Linh Trang, Thôi Như An vẫn duyên dáng và sang trọng như mọi khi, mặc quần áo hàng hiệu, đeo hoa tai vàng và đeo một vài chiếc vòng vàng dày và nặng trên cổ tay.
Nhìn thấy người con trai tuấn mỹ đứng trước cửa nhà mình, Thôi Như An trong mắt lóe lên vẻ nghỉ hoặc: “Anh là?”
“Cô Thôi, xin chào. Giám đốc Nghiêm có ở nhà không?”
Thôi Như An nhìn lại khu nhà kín cổng cao tường rồi gật đầu.
Lạc Thanh Du nói: “Làm phiền cô nói một tiếng, tôi từ Hà Nội đến, có những vấn đề quan trọng cần nói với ông ấy”
Cô ấy nói: “Mời vào nhà”
Lạc Thanh Du bước vào ngưỡng cửa và đi theo lưng Thôi Như An.
Nhìn lướt qua bãi cỏ và cây cối ở đây, chiếc xích đu tôi chơi khi còn nhỏ vẫn còn đó, niềm vui và tiếng cười trong tâm trí dường như mới xảy ra ngày hôm qua.
“Chồng à, Linh Trang nhà mình lại đạt điểm trong kỳ thi này, anh nên thưởng cho đứa bé thật tốt” Đây là giọng nói dịu dàng của một người mẹ yêu thương.
“Ôi mẹ ơi, em gái lần nào cũng được điểm. Kỳ thi giữa kỳ, kỳ thi cuối kỳ, kỳ thi đơn vị, điểm không được lần thì cũng được mấy chục lần. Lần nào cũng thưởng con bé, đến mức phát chán rồi” Đó là giọng nói chua chát của anh trai.
“Thưởng cho con thì tốt hơn”
Sau khi Nghiêm Mặc Hàn không biết xấu hổ nói ra lòng mình, liên bị bố mảng: “Con còn không biết xấu hổ sao, em gái được điểm, con thậm chí còn rớt môn, nhà họ Nghiêm lớn như vậy, sau này có thể giao cho con được sao?”
“Bố, bố cứ giao việc đó cho em gái. Ước mơ của con không phải là quản lý công ty. Con muốn trở thành một người lính”
Em gái của con là con gái, cuối cùng cũng sẽ phải lấy chồng.”
“Không phải còn có con của dì Thôi hay sao?”
Nghiêm Mặc Hàn, con ngứa đòn rồi đúng không?”
Lạc Thanh Du đứng trong sân với một đám sương mù lơ lửng trước mắt.
Những cảnh trong quá khứ ám ảnh tâm trí.
Tuy nhiên, cô nhận ra một sự thật, sự suy tàn của nhà họ Nghiêm dường như đã bắt đầu rồi.
Anh trai của cô, tâm chí không đặt vào chuyện kinh doanh trong gia đình, nhưng cô, người vô cùng ưu tú, là một cô gái có niềm đam mê sâu sắc.
Ông nội không cho phép các con trai của đì Thôi vào công ty.
Thôi Như An phát hiện “anh ta” không đi đến, đứng trên bậc đá, quay đầu nhìn lại: ‘Mà này, tôi nên gọi anh là gï?”
Người thanh niên vội vàng che giấu cảm xúc, quay người lại lịch sự cười nói: “Tôi tên là Lâm Phương.”
Thôi Như An không nói gì, xoay người bước vào nhà.
“Ông xã, có người đang tìm anh nè”
Ánh sáng trong phòng mờ ảo, nghiêm nghị đứng trước cửa sổ, phản quang chiếu xuống cho thấy bóng lưng vô cùng ảm đạm dưới ánh đèn nền.
Quay người lại, khuôn mặt gầy gò như bị cái rét cắt da cắt thịt khắc lên, hắn sâu những nếp nhăn.