Chiến Hàn Lâm không nhịn được cười phá lên: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở. Chẳng qua là người này đúng là một cực phẩm khó tìm, đẹp trai hiếm thấy. Tối nay cho dù hai cái thận này của tôi có bị tổn thương đi nữa thì tôi cũng sẽ chơi thật nhiệt tình với cực phẩm này”
Lạc Thanh Du cảm thấy chán ghét, gương mặt thanh tú xụ xuống, khoanh tay trợn mắt nhìn về phía Chiến Hàn Lâm “Cậu Lâm, tôi không bán thân. Tôi chỉ muốn bàn chuyện làm ăn mà thôi”
Chiến Hàn Lâm cũng không làm khó người khác, đưa tay làm tư thế mời: “Vậy thì cậu mau đi đi. Hạng mục hợp tác kia, chúng ta coi như xóa bỏ”
Lạc Thanh Du lại muốn kiếm chuyện.
Chiến Hàn Lâm nâng cảm Lạc Thanh Du lên: “Không bỏ được sao? Vậy thì hãy ngoan ngoấn phục vụ tôi đi!”
Ánh mắt khinh bỉ của Chiến Hàn Quân liếc nhìn Lạc Thanh Du với vẻ xem thường, lắc đầu một cái rồi rời khỏi đó.
Lạc Thanh An chợt xoay người nhìn về bóng lưng của Lạc Thanh Du.
Chiến Hàn Quân đưa tay che mắt bé Thanh An lại, loại hành động này trẻ em không được phép nhìn!
Âm thanh của Lạc Thanh An từ sâu trong bụi rậm truyền tới, âm thanh vô cùng nhỏ: “Chú Quân, cái chú đó giống mẹ, có ba dấu bấm lỗ tai”
Âm thanh nhỏ của cô bé giống như một con trăn nhanh chóng chui vào tai Chiến Hàn Quân, nhanh chóng đâm thẳng vào màng nhĩ của anh.
Chiến Hàn Quân bồng xoay người lại.
Nhanh chóng thấy Chiến Hàn Lâm đang đến gần muốn hôn Lạc Thanh Du còn ánh mắt của Lạc Thanh Du thì đang nhìn chăm chăm về phía anh.
Sau khi thấy Chiến Hàn Quân xoay người, Lạc Thanh Du chột dạ, vội vàng đưa tay ôm cổ Chiến Hàn Lâm, nhắm mắt chuẩn bị diễn một vở kịch không thể nào tưởng tượng nổi Chỉ có như thế mới không khiến Chiến Hàn Quân cảm thấy nghỉ ngờ mà thôi.
Thế nhưng không ngờ Chiến Hàn Quân lại quay lại đi đến trước mặt họ, cô bất ngờ không kịp đề phòng xòe tay ra ôm lấy cổ Chiến Hàn Lâm rồi nhào vào người anh ta khiến anh ta té nhào xuống đất.
Lạc Thanh Du nhìn thấy Chiến Hàn Lâm ngất xỉu, sau đó lại nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Chiến Hàn Quân, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây mà thôi “Chị Thanh, giúp tôi trông Thanh An một chút. Chỉ cần một tiếng là được rồi.” Chiến Hàn Quân giao Lạc Thanh An cho người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh.
“Vâng thưa cậu Quân”
Những người khác cũng nhanh chóng đưa Chiến Hàn Quân rời khỏi đó.
Lạc Thanh Du cũng muốn đi thế nhưng không biết vì sao Chiến Hàn Quân lại đứng chẩn trước mặt cô như một ngọn núi sừng sững.
“Không phải cô muốn nói về chuyện hợp tác sao? Bàn với tôi này!”
Lạc Thanh Du cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Một người không gian dối không thích kinh doanh như Chiến Hàn Quân thì cô có thể chiếm được lợi ích gì từ anh đây chứ?
Ông Quân à, chuyện này tôi chỉ có thể bàn với cậu Lâm mà thôi… Cô nuốt nước bọt một cái.
Ánh mắt Chiến Hàn Quân tràn đầy ý cười.
Hàn Lâm là em trai tôi, thế mà cậu lại có thể gọi tôi là ông. Đột nhiên sắp xếp chúng tôi trở thành hai người thuộc hai thế hệ khác nhau, cậu thấy vậy được sao?”
Đạp chân vào một tấm sắt chẳng phải là uổng công vô ích sao?
Lạc Thanh Du cảm thấy khó xử: “Mọi người đều gọi hai người như thết”
Cô cũng cảm thấy vô cùng kì lạ, rõ ràng hai người này là hai anh em, tại sao lúc tất cả mọi người gọi Chiến Hàn Quân đều cao hơn một bậc”
“Đổi cách gọi khác đi”
Lạc Thanh Du cẩn nhẹ môi dưới. Mẹ ơi, đến mức này còn so đo thế này sao?
“Vâng thưa Cậu Quân. Sau này tôi thấy các anh em khác của ngài thì sẽ đều gọi lại ngài hết. Ngài Lâm!”
Gương mặt đẹp trai của Chiến Hàn Quân hơi trầm xuống: “Không cần.”
Lạc Thanh Du kinh ngạc ngây người nhìn, sau đó mới kịp phản ứng: “Vậy sau này tôi gọi ngài là cậu Quân sao?”
Người này đang giả vờ giả vịt cái gì thế?
Trước đây, lúc gọi anh là Cậu Quân không phải anh vẫn bình thường sao?
“Gọi tên là được rồi!”
Lạc Thanh Du suýt nữa đã phun ra một ngụm máu, nhà sản xuất Quân bị cuồng bản thân mình sao?