Trong phòng khách chỉ còn lại Chiến Hàn Quân và Bạch Hiểu Phong.
Rõ ràng đây là nhà của Bạch Hiểu Phong, nhưng Bạch Hiểu Phong có một loại cảm giác Dường như đây là sân nhà của Chiến Hàn Quân vậy.
Sức lực của anh ta quá mạnh mẽ, khiến người khác cảm thấy lạnh người Chiến Hàn Quân lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, cau mày lộ ra bá đạo của của một đế vương Anh bóp tàn thuốc một cách mạnh mẽ, mắt anh lạnh lùng nhìn về phía Bạch Hiểu Phong. “Sao vậy, không có gì để nói với tôi sao?”
Bạch Hiểu Phong sững người một lúc…
Người đã chủ động đi tìm đến đây là anh ta, tại sao anh phải nói trước chứ?
“Cậu Quân, người trong sáng thì không nói úp mở, anh đến tìm tôi là vì chuyện của Lạc Thanh Du đúng không?”
Cậu cũng không ngốc mấy nhỉ”
Bạch Hiểu Phong đổ mồ hôi, tại sao khi nói chuyện với vị đại thần này, anh ta lại cảm thấy mình giống như một tên ngốc vậy chứ?
“Vậy thì tôi sẽ nói cho anh biết sự thật, Lạc Thanh Du đã rời khỏi thủ đô rồi” Bạch Hiểu Phong nói.
Hai mắt Chiến Hàn Quân sáng lên: “Cậu có biết hậu quả của việc nói dối tôi là gì không?”
Bạch Hiểu Phong nhún vai: “Tôi đâu có dám: “Bạch Hiểu Phong, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một câu… Môi và hàm răng của Chiến Hàn Quân khẽ hé mở, anh nói từng chữ: “Bảo bối mà Chiến Hàn Quân tôi đặt trong tim, nếu ai dám động vào một sợi lông của cô ấy, tôi nhất định sẽ không tha cho mười tám đời tổ tông của hắn! “
Nụ cười của Bạch Hiểu Phong ngưng lại.
Anh ta đã từng nghe người khác nói rằng Chiến Hàn Quân là kiếp sau của vua Tu La, nhưng anh ta không hề nghĩ rằng anh lại khủng khiếp đến như vậy.
Nhưng vừa rồi, những lời mà Chiến Hàn Lâm uy hiếp anh ta, không dùng người sống để uy hiếp anh ta, mà lại dùng người mẹ đã khuất để uy hiếp anh ta, thật sự khiến anh ta cảm thấy rùng mình.
Người đàn ông này thật khủng khiếp.
Chiến Hàn Quân đứng dậy, giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng như cũ: “Bạch Hiểu Phong, thay tôi bảo vệ cô ấy cho thật tốt”
Da đầu Bạch Hiếu Phong tê dại, tại sao vậy chứ, rõ ràng anh ta đã nói thành kính như vậy, mà Chiến Hàn Lâm vẫn biết anh ta đang nói dối sao?
Sau khi Chiến Hàn Quân rời đi, Bạch Hiểu Phong ngã nhào trên ghế sô pha.
Như thể một cơn bão đột nhiên ập lên đầu, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Đêm hôm đó, Bạch Hiểu Phong liên tiếp gặp nhiều ác mộng. Để rồi sáng hôm sau thức dậy, hai đôi mắt xinh đẹp của anh ta sưng phù lên như cá vàng, dưới hàng mi còn có bọng mắt.
Thậm chí Bạch Hiểu Phong còn không có †âm trạng ăn sáng, anh ta ủ rũ đi đến công ty.
Trong lòng anh ta đã cân nhắc không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng quyết định: Để không đắc tội với Đại quỷ vương Chiến Hàn Quân này, anh ta vẫn nên hy sinh Lạc Thanh Du để thuyết phục cô ấy rút lui, sau đó đế cô ấy ngoan ngoãn trở về với Chiến Hàn Quân.
Tuy nhiên, mọi suy nghĩ của anh ta đã bị đảo lộn sau khi nhìn thấy cô trợ lý xinh đẹp của mình.
Tại lối vào của Tòa nhà trung tâm Bạch Thị, Lạc Thanh Du mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ chữ V, cơ thể gợi cảm và duyên dáng của cô được bao bọc trong chiếc váy.
Tóc dài xoăn gợn sóng, một chiếc kẹp tóc kim cương hình con cá được kẹp ở phần tóc mai, trông rất quyến rũ, đây đúng là một vẻ đẹp tự nhiên.
Làn da trắng như sữa sáng ngời, lông mày được chải chuốt một cách kỹ lưỡng, đôi mắt phượng mở to như cười nhưng không cười, quyến rũ đến mê người.
“Hiểu Phong” Lạc Thanh Du nhìn Bạch Hiểu Phong với vẻ mong chờ, chạy tới, nở một nụ cười ngọt ngào.
Bạch Hiểu Phong sợ đến mức suýt ngã trên bậc thềm: “Là Rose sao?”
Lạc Thanh Du bước đến và đỡ anh ta dậy.
“Là tôi, anh thấy tôi có sexy không?” Lạc Thanh Du quay người một vòng.
Bạch Hiểu Phong nhìn lé mắt, máu cam cũng sắp chảy ra rồi. Anh ta nâng mu bàn tay lên lau máu mũi đang chảy ra, hối hận nói: “Cô ăn mặc như vậy, còn chưa kịp làm hại người đàn ông khác thì đã làm hại tôi trước rồi”