Anh chán nản bước ra ngoài rồi ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái, bật chế độ tự động.
“Anh à, anh vốn dĩ là một tổng giám đốc giá trị bản thân lên đến mấy trăm tỷ mà vẫn phải tự lái xe sao?”
“Nếu em là anh, em sẽ thuê bảy tài xế riêng và thay đổi tài xế từ thứ Hai đến Chủ Nhật”
Nếu như thuê tài xế mà phiền phức giống em, anh thà tự lái xe còn hơn” Chiến Hàn Quân nói.
Chiến Hàn Lâm chép miệng một tiếng: Nói chuyện với mấy người mắc chứng tự kỷ như anh thật là khó mở miệng”
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Chiến Hàn Lâm hỏi.
“Á Châu”
Chiến Hàn Lâm đưa Chiến Hàn Quân đến Á Châu rồi rời đi Chiến Hàn Quân nói: “Em đi theo anh vào trong luôn, sẵn tiện học hỏi văn hóa xí nghiệp Á Châu.”
Chiến Hàn Lâm vừa khóc vừa nói: “Anh trai à, em cầu xin anh hãy thương xót bỏ qua cho em. Anh cũng không phải không biết từ nhỏ em đã là một đứa trẻ không thích học hành rồi”
“Ông nói anh giúp đỡ em”
“Ôi, vậy mà anh cũng coi là thật hả! Anh cứ coi như là nước đổ đầu vịt đi, cần gì phải đi tìm phiền toái cho bản thân. Anh cũng biết là mấy người thầy đã dạy em đều chỉ có một nhận xét: Dạy từ nhỏ cũng không dạy được!”
“Xem ra em cũng tự hiểu bản thân mình đấy”
Chiến Hàn Lâm bật cười he he nói: “Anh à, từ trên xuống dưới của em cũng chỉ có mỗi cái này là ưu điểm thôi. Em đi đây”
“Quay lại đây” Chiến Hàn Quân lạnh lùng quát lớn.
“Ôi, anh trai” Chiến Hàn Lâm lùi lại: “Anh có chắc muốn dạy em không?”
“Đi thôi”
Chiến Hàn Lâm ủ rũ cuối đầu đi theo Chiến Hàn Quân lên tầng chín.
Nhưng anh ta lại dừng chân ở bàn thư ký và trò chuyện với cô thư ký xinh đẹp. “Cô gái, cô ở Á Châu nhiều năm như vậy làm sao cô vẫn có thể xinh đẹp như thế này vậy?”
Cô thư ký được anh ta khen ngợi hết sức vui mừng.
“Cậu Hàn Lâm quả thật rất biết nói chuyện đấy “Tôi thấy rất kì lạ, công việc ở Á Châu bận rộn như vậy, ngày nào cũng phải đối mặt với tổng giám đốc lạnh lùng như núi băng mà cô không bị rối loạn nội tiết sao?”
Chiến Hàn Quân dừng chân, ngoái lại nhìn phía sau.
“Em không có việc gì làm phải không?”
Chiến Hàn Lâm không nói nữa, tức chạy theo sau.
“Anh à, anh đừng nghiêm túc như vậy, sẽ làm cô thư ký xinh đẹp kia sợ hãi thì sao?”
Sau khi vào văn phòng tổng giám đốc, Chiến Hàn Quân ném cho Chiến Hàn Lâm một xấp hồ sơ.
“Đây là một số trường hợp thành công của công ty truyền hình Bạch thị thao túng ngành điện ảnh. Em xem một chút đi”
Chiến Hàn Lâm lật trang bìa ra và ngay lập tức nhảy dựng lên: “Đây là tiếng Pháp?”
“Có vấn đề gì sao?” Chiến Hàn Quân thấy vẻ mặt ngạc nhiên không nói nên lời của anh †a cũng không nói gì.
“Anh trai à, chữ nhận biết em nhưng mà em không nhận biết bọn chúng đâu?”
“Vậy em đi du học ở Pháp là học cái gì vậy hả?”
“Anh trai, những cô gái tóc vàng người Pháp thực sự rất lãng mạn. Nếu đi Pháp mà không trải qua mấy mối tình oanh oanh liệt liệt ở đó thì thực xin lỗi học phí cao rồi. Anh nói có đúng không?”
Liếc nhìn ánh mắt muốn giết người của Chiến Hàn Quân, Chiến Hàn Lâm cầu xin khoan dung.
“Em chỉ có thể nói, em không biết”
Chiến Hàn Quân ném cho anh ta một cuốn từ điển Pháp: “Ðem đống văn kiện này dịch ra cho anh”
Chiến Hàn Lâm nhìn qua mấy trang lít nha lít nhít chữ nhỏ chỉ cảm thấy đầu choáng váng Anh ta ném cuốn từ điển, đối kháng với Chiến Hàn Quân: “Anh trai, tốt hơn hết là anh nên giết em luôn đi. Anh bắt em dịch, em không làm được đâu.”
Khóe môi Chiến Hàn Quân kéo ra một vòng hung ác nham hiểm cười lạnh.
“Thăng nhóc, anh còn không xử lý được em sao.”
“Trước khi trời tối, nếu anh không nhận được bản chữ Hán thì ngày mai em cứ đợi bữa tối đoàn tụ với mấy anh chị em cùng cha khác mẹ kia đi.”
Mặt Chiến Hàn Lâm tái nhợt.
“Coi như anh lợi hại”
Sau đó anh ta ngoan ngoãn ngồi xuống bàn làm việc dịch từng chữ một.
Chiến Hàn Quân nhìn Chiến Hàn Lâm đang loay hoay múa bút thành văn trên bàn, ánh mắt u ám không rõ.
Ông nội từ chối toàn bộ con cái bên ngoài vào ở biệt thự Ngọc Bích chỉ vì ông muốn bảo vệ Hàn Lâm bọn anh.
Nếu một ngày nào đó, Hàn Lâm bọn anh mọc đủ lông đủ cánh có thể tự mình đảm đương một phía, có lẽ ông nội sẽ buông tha để cho máu mủ bên ngoài quay về nhận tổ quy tông.
Sau tất cả, ông nội vẫn hy vọng được nhìn thấy ngày đoàn viên của nhà họ Chiến.