Dưới sự uy hiếp của Chiến Hàn Quân, cuối cùng Nghiêm Mặc Hàn đã lựa chọn thỏa hiệp, đi theo Chiến Hàn Quân để tìm người trong mưa gió.
“Lạc Thanh Du..” Chiến Hàn Quân khàn giọng hét lên.
Nghiêm Mặc Hàn nhìn dáng vẻ lo lắng bất an của anh, nở một nụ cười châm biếm.
Lý trời soi rõ, báo ứng rành rành Đây chính là báo ứng mà ông trời đã dành tặng cho tên Chiến Hàn Quân bạc tình bội nghĩa đó chăng?
Chiến Hàn Quân phẫn hận nhìn chăm chằm Nghiêm Mặc Hàn đang thẫn thờ như con rối kia: “Cậu không có miệng sao? Không biết kêu lên à?”
Nghiêm Mặc Hàn lau nước mưa trên mặt, lộ ra vẻ mặt giễu cợt.
“Ngài Quân, cuối cùng anh cũng nếm được mùi vị yêu một người thống tận tâm can là như thế nào rồi chứ?”
“Đừng nói nhảm nữa, tìm người quan trọng hơn.
Nghiêm Mặc Hàn làm sao có thể nghe lọt tai mấy lời của Chiến Hàn Quân, nhìn thấy Chiến Hàn Quân quan tâm đến Lạc Thanh Du như vậy, trái tim anh ta cũng cảm thấy hơi đau nhói vì Linh Trang.
Ngài Quân, tôi muốn hỏi anh một câu, năm đó anh có từng thật lòng với Linh Trang nhà tôi không?”
“Bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này” Chiến Hàn Quân nhìn xung quanh.
Lửa hận tích tụ trong lòng Nghiêm Mặc Hàn nhiều năm nay lại bùng cháy, không tự chủ được gầm lên: “Anh không dám nói, vì trong lòng anh cảm thấy hổ thẹn với em ấy. Có đúng không?”
Chiến Hàn Quân quay lại, khuôn mặt tuấn mỹ ấy hơi tái nhợt.
Tôi đã khiến Linh Trang gặp chuyện, tuyệt đối sẽ không để Lạc Thanh Du gặp chuyện nữa: “Logic cái quỷ gì thế? Linh Trang là Linh “Trang, Lạc Thanh Du là Lạc Thanh Du. Em gái tôi tốt với anh như thế, anh lại đối tốt với người phụ nữ khác…”
Nghiêm Mặc Hàn rống lên một cách điên cuồng: “Em gái tôi đã từng yêu anh rất sâu sắc, tại sao anh không đối xử với nó như với Lạc Thanh Du?”
Chiến Hàn Quân mặc kệ Nghiêm Mặc Hàn, còn Nghiêm Mặc Hàn lại dính vào người anh như thuốc cao bôi trên da chó.
“Nó thích anh khi chỉ còn là một đứa trẻ, anh đã thắp lên trong lòng nó một ngọn lửa, nhưng trước giờ lại chưa từng chịu trách nhiệm cho hành vi của mình!”
“Nó yêu anh suốt mười năm, cuối cùng vì anh mà mất đi tính mạng. Mấy năm nay, trong lòng anh có cảm thấy một chút hổ thẹn nào không…”
Chiến Hàn Quân đứng thẫn thờ trong mưa: “Tôi cảm thấy có lỗi với cô ấy”
Rõ ràng anh đã nói sẽ bảo vệ cô cả một đời, nhưng cô lại chết yểu như thế. Đó chính là nỗi thống khổ nhất trong lòng của anh!
Nghiêm Mặc Hàn phát điên: “Anh nói dối…
Nếu anh thấy có lỗi, tại sao nhiều năm như thế, anh đều chưa từng đến thăm nó. Mộ của nó ở đâu, anh có biết hay không?”
Đối mặt với sự hùng hổ hăm dọa của Nghiêm Mặc Hàn, sự lo lắng hoảng loạn của Chiến Hàn Quân nhất thời bị anh phân tán: “Nghiêm Mặc Hàn, tôi yêu Linh Trang hơn cả mạng sống của chính mình”
Nghiêm Mặc Hàn ngước nhìn lên trời, cười lớn: “Ha ha, bây giờ anh đang điên cuồng tìm kiếm một người phụ nữ khác trong trời mưa lớn thế này, còn thề thốt với tôi nói anh yêu Linh Trang hơn cả mạng sống của mình sao.
Anh bảo tôi tin anh thế nào đây?”
Chiến Hàn Quân bị sự can thiệp của anh †a làm cho phân tâm, đột nhiên hung hăng túm lấy tay áo anh ta: “Nếu cậu còn dám làm phiền tôi đi tìm người, Lạc Thanh Du có bất kỳ bất trắc nào, tôi nhất định sẽ bản cậu.”
Chiến Hàn Quân chỉ vào đầu bên kia: “Cậu đi bên đó, tôi đi bên này. Chúng ta chia nhau ra tìm. Sau khi tìm được Lạc Thanh Du, những đáp án mà cậu muốn biết đều sẽ lộ rõ.
Nghiêm Mặc Hàn không cam lòng túm lấy Chiến Hàn Quân: “Nếu như anh vẫn còn có chút lương tâm, thì thành thật nói cho tôi biết, vụ tai nạn của em gái tôi, có phải do anh chủ đạo không?”
Chiến Hàn Quân nheo lại đôi mắt đen láy: “Cậu nói cái gì?”
Đây đúng là chuyện vô lý hoang đường nhất mà anh từng nghe đấy.
“Tai nạn xe của em gái tôi, tôi có điều tra qua. Là có người đã giở trò với xe của nó. Có phải là anh không?”