Anh Nguyệt kích động cởi dụng cụ trị liệu ra, nhìn thấy Lạc Thanh Du thì i kéo dụng cụ lại che mắt, giận dữ chất vấn: “Chị tới đây làm g?
Lạc Thanh Du ngồi bên cạnh cô ấy, lặng lẽ thở dài một hơi.
“Anh Nguyệt, em lại sao vậy? Nếu em muốn chọc giận chị thì cũng phải cho chị một lý do chứ?”
Anh Nguyệt lại bỏ khẩu trang xuống, nói với y tá: “Cô đi ra ngoài trước đi”
Y tá đứng dậy rời đi Lạc Thanh Du nhìn thấy đôi mắt sưng đến gần như không mở ra được của Anh Nguyệt, không khỏi đau lòng.
Đây là phải khóc bao lâu mới có thể biến thành bộ dạng thế này?
“Lạc Thanh Du, không phải chị nói chị với Nghiêm Mặc Hàn là trong sạch sao?”
“Đúng vậy mà!” Lạc Thanh Du gật đầu.
Anh Nguyệt tức đến nỗi vung gối lên đập tới: “Chị gạt người, hôm qua chị vào phòng cấp cứu, Nghiêm Mặc Hàn cấp tốc chạy tới thăm chị, anh ấy lo lắng cho chị như vậy tôi có ngốc cũng nhìn ra được anh ấy quan tâm chị.”
Lạc Thanh Du trợn tròn mắt.
Thái độ của Nghiêm Mặc Hàn đối với cô sao lại thay đổi nhanh như vậy?
“Thật sao?”
Có phải chị cực kỳ vui, cực kỳ đắc ý không…” Anh Nguyệt châm chọc nói: “Có người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu chị như: anh của tôi, còn có Mặc Hàn tới điều hòa cuộc sống sinh hoạt tẻ nhạt, tình yêu của chị đúng là mọc lên như nấm nhỉ.”
Lạc Thanh Du bị Anh Nguyệt sỉ nhục, bực không chịu nổi, liến rống lên với Anh Nguyệt.
“Anh Nguyệt, Lạc Thanh Du chị đời này trong lòng chỉ có anh của em, vì sao cô lại không tin tôi?” Đôi mắt của cô trở nên đỏ bừng, tình yêu của cô đau khổ nhường nào, có ai biết đâu.
“Chị nghĩ tôi là trẻ con lên ba à? Nếu chị thực sự yêu anh của tôi thì sau ba ngày hai lượt muốn rời khỏi anh ấy?”
“Đó là vì… Lạc Thanh Du muốn nói lại thôi.
vì cái gì? Không bịa nổi được nữa đúng không?” Anh Nguyệt gâm hét lên.
Lạc Thanh Du dùng hai tay bưng mặt khóc nức nở.
Quá tủi thân!
Người đàn ông cô yêu lại nhọc lòng muốn mạng của cô.
Mỗi lần nhớ tới chuyện này, Lạc Thanh Du đều đau đến không thở nổi Chị biết trong lòng em đau khổ, Anh Nguyệt, em thống khổ, chị cũng không thoải mái gì, nhưng mà em phải tin chị, chị thật sự không phải là người như em nghĩ”
Anh Nguyệt hít mũi một cái, nước mắt lại bắt đầu lã chã rơi xuống.
“Lạc Thanh Du, bác sĩ nói đôi mắt này của tôi nếu còn khóc nữa thì sẽ bị mù, chị thương xót tôi một chút, đừng lừa gạt tôi nữa.”
Lạc Thanh Du kinh ngạc đến ngây người nhìn Anh Nguyệt, đôi mắt Anh Nguyệt thực sự là nhìn vô cùng thê thảm.
Lạc Thanh Du dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, cô cảm thấy cho dù thế nào mình cũng phải kiên cường, giúp Anh Nguyệt đi ra khỏi cuộc tình mù quáng này.
“Anh Nguyệt, có phải em không biết rõ được mối quan hệ của chị vào Nghiêm Mặc Hàn thì sẽ không bỏ qua không?”
“Đúng vậy, hai người một là người chị mà tôi tin tưởng, một là người đàn ông mà tôi yêu nhiều năm, cùng phản bội tôi như vậy, tôi làm sao mà chấp nhận được?
Lạc Thanh Du lại thở dài một hơi…
Vì Anh Nguyệt, cô quyết định nói ra bí mật mà mình vẫn luôn giữ kín.
“Anh Nguyệt, chị có một bí mật..”
Anh Nguyệt nức nở nhìn cô: “Bí mật của chị nhiều thật đấy!” Lời này mang theo vài phần châm chọc.
Lạc Thanh Du nói: “Có khi nào chị lừa em chưa?”
“Hừ, còn ít à?”
“Thế còn Thanh An và Thanh Tùng thì sao?”
Anh Nguyệt im lặng không trả lời.
Lạc Thanh Du nói cho cô ấy thân thế của đám nhéc, cuối cùng Chiến Hàn Quân liền lấy được quyền nuôi dưỡng hai đứa bé, chuyện này đối với Lạc Thanh Du mà nói thực sự là tổn thương quá lớn.
Mà Anh Nguyệt đúng là người bạn xấu của Nhưng Lạc Thanh Du chưa từng trách cứ cô ấy.
“Được, vậy tôi rửa tai lắng nghe.” Anh Nguyệt ngồi xuống, nghĩ coi như là trả lại cho cô phần ân huệ cuối cùng.