Lạc Thanh Du cười thảm: “Nếu như chị có thể nhẫn tâm vạch trần anh ấy, vậy thì chị sẽ không thống khổ, không rầu rĩ như hiện tại”
“Anh Nguyệt, chị tình nguyện nuốt tất cả những ấm ức vào trong lòng cũng không muốn vạch trần bộ mặt thật của anh ấy. Với cả, anh ấy là bố của con chị, thứ hai… chị luôn cảm thấy, nếu như chị không vạch trần anh ấy, thì anh ấy vẫn là anh Quân hoàn mỹ trong cảm nhận của chị”
Chiến Anh Nguyệt sợ run, cứ như có hàng trăm hàng ngàn con kiến đang bò trong lòng của cô, khiến cô đau nhức khó chịu.
“Chị Linh Trang, chị yên tâm, lần này, em nhất định sẽ đứng về phía chị, kiên quyết ủng hộ quyết định của chị”
“Cảm ơn em, Anh Nguyệt.”
“Haiz”
Một tiếng thở dài thật sâu.
Hai người chen chúc trên chiếc giường bệnh chật hẹp, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô.
Chị Linh Trang, không ngờ chị và em lại có điểm chung là trầm luôn vào tình yêu như vậy”
Lạc Thanh Du nói: “Đúng vậy, chị yêu anh của em, anh của em lại muốn tính kế cướp đi sinh mạng của chị”
Chiến Anh Nguyệt nói: “Em thì yêu anh của chị, vì anh ấy, em mất đi thứ quý giá nhất của người con gái, anh ấy lại bội tình bạc nghĩa với em: Nếu như thời gian có thể đảo ngược, chị dâu, chị muốn trở lại lúc nào?”
“Nếu như thời gian có thể quay lại bảy năm trước, chị tình nguyện vĩnh viễn làm một Lạc Thanh Du vô tri tầm thường, không nên dùng chiêu trò để kết hôn với anh ấy, lại càng không lanh chanh sinh con cho anh ấy. Nếu như thời gian quay ngược lại bảy năm trước, chị sẽ trốn anh của em thật xa.”
Chiến Anh Nguyệt nói: “Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, em muốn trở lại ngày quen với Mặc Hàn, vì anh ấy mà rung động, trong lòng tràn đầy vui vẻ thẹn thùng, nhưng.
lại không biết tới tư vị sầu khổ của tình yêu”
Lạc Thanh Du nhìn Chiến Anh Nguyệt, nói “Anh của chị cặn bã như vậy, em còn không quên được anh ấy sao?”
Chiến Anh Nguyệt trêu chọc Lạc Thanh Du: “Như nhau thôi.”
Lạc Thanh Du chợt nhớ tới một việc: “Đúng rồi, Anh Nguyệt, vừa rồi em nói sau khi chị vào phòng cấp cứu, anh của chị đến thăm chị?
“Đúng vậy, dáng vẻ rất sốt ruột, thấy em còn nổi trận lôi đình”’ Chiến Anh Nguyệt tức giận nói.
Lạc Thanh Du nói: “Chị nghi ngờ anh của chị đã biết được thân phận của chị rồi.
Cơn giận của Chiến Anh Nguyệt vẫn còn chưa tan: ‘Ai biết được, theo em thấy, anh ấy chưa biết thân phận của chị đâu, anh ấy chỉ đơn giản là thích chị thôi.”
Lạc Thanh Du lên tiếng: “Dáng vẻ ghen tuông của em thật đáng yêu, nhưng mà chị là em gái của anh ấy, cơn ghen này của em không hợp lý rồi: Chiến Anh Nguyệt rầu rï: “Em không giận chị, nhưng mà em sợ anh ấy hai lòng…”
“Chuyện này không đơn giản, tìm cơ hội thử anh ấy một chút”
Chiến Anh Nguyệt kích động hỏi: “Thử thế nào?”
Lạc Thanh Du ném cho cô một ánh mắt thần bí.
Một tiếng sau.
Một chiếc BMW màu đen xuất hiện trước cửa công ty Mặc Đinh.
Lạc Thanh Du và Chiến Anh Nguyệt cùng ngồi trong xe, Lạc Thanh Du lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Nghiêm Mặc Hàn: “Tôi đang ở cửa công ty của anh, muốn gặp mặt anh”
Sau đó, Lạc Thanh Du xoa đầu Chiến Anh Nguyệt, nhắc nhở: “Trốn cho kỹ, em phải nhìn rõ cho chị, đừng để chị lãng phí diễn xuất của mình”
“Chị có kỹ năng diễn không?” Chiến Anh Nguyệt lo lắng hỏi.
Lạc Thanh Du cởi áo khoác, bên trong là một chiếc váy hai dây màu đỏ quyến rũ, đẩy cửa xe bước xuống, rồi ra hiệu “ok” một cái.