Chiến Anh Nguyệt lại chuyển hướng về Chiến Hàn Quân: “Anh, vì sao anh cúp điện thoại của em?”
“Sáng sớm đã không cho người ta ngủ, của Chiến Hàn không phiền à?” Giọng Quân còn mang theo một tia không vui vì bị quấy rầy.
Chiến Anh Nguyệt: “..”
“Anh, mặt trời đã lên cao rồi, còn sớm à?”
“Đêm tân hôn, em không hiểu à?” Chiến Hàn Quân đen mặt nói.
Lông mi của Chiến Anh Nguyệt run lên: “Biết rồi, lần sau em sẽ chú ý”
“Em tới làm gì?” Thái độ của Chiến Hàn Quân rất lãnh đạm.
Chiến Anh Nguyệt thấy mình bị anh trai ruồng bỏ, đau lòng khit mũi một cái: “Em tới thăm hai người một chút.”
“Nhìn thấy rồi, bây giờ em có thể về” Đối với việc Chiến Anh Nguyệt không thành thật, Chiến Hàn Quân rất tức giận.
Chiến Anh Nguyệt lập tức kéo cánh tay Lạc Thanh Du, xin chỉ thị: “Anh ơi, em có thể dẫn chị dâu ra ngoài chơi không?”
“không thể” Lời từ chối như chém đinh chặt sắt “Vi sao?” Chiến Anh Nguyệt và Lạc Thanh Du cùng đồng thanh kháng nghị.
“Anh sợ em làm hư cô ấy”
Chiến Hàn Quân xoa đầu Lạc Thanh Du: “Anh đi làm bữa sáng” Sau đó quay người đi vào phòng bếp.
Để lại Chiến Anh Nguyệt buồn bực tại chỗ.
Trước kia trong lòng anh trai, cô chính là một con cừu non thiếu kinh nghiệm sống Bây giờ có chị dâu, sao cô lại biến thành sói xám rồi?
Bất công!” Chiến Anh Nguyệt bực bội nói Sau đó.
Chiến Anh Nguyệt nghi ngờ nhìn Lạc Thanh Du, nhìn tỉnh thần cô sung mãn, sắc mặt hồng hào, không hề có dấu hiệu bị ép hại Chiến Anh Nguyệt kéo tay Lạc Thanh Du, dẫn cô vào trong hoa viên.
“Chị dâu, tối qua anh của em không làm gì chị chứ?”
Lạc Thanh Du cũng buồn bực không thôi: “Chẳng những không hãm hại chị, ngược lại còn đối tốt với chị bất thường.
“Anh của em chắc chắn là chuẩn bị dùng đạn bọc đường đối phó với chị rồi. Chờ đến khi chị u mê mất phương hướng thì sẽ đem chị…” Ánh mắt Chiến Anh Nguyệt lóe lên, Lạc Thanh Du rùng mình một cái.
Xưa giờ anh ấy một bụng cơ mưu, ai biết được anh ấy nghĩ gì chứ” Lạc Thanh Du nói.
Hai tay Chiến Anh Nguyệt chống nạnh, ra vẻ dày dặn kinh nghiệm: “Vậy chị tính làm thế nào? Nếu như anh ấy cứ mãi không lộ ra đuôi cáo, vậy mỗi ngày chị đều phải sống trong lo lắng đề phòng à?”
Lạc Thanh Du nói: “Mấy ngày nay chị vẫn luôn nghĩ tới chuyện xảy ra ở vườn Hương Đỉnh. Trong đầu chị cứ luôn xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái. Anh Nguyệt, chị muốn trở về vườn Hương Đỉnh, điều tra chân tướng”
“Nhưng mà nếu như em đột ngột đưa ra yêu cầu này với anh trai của em, nói không chừng sẽ thành đánh rắn động cỏ.”
Chiến Anh Nguyệt vỗ tay một phát, nhảy cẵng lên nói: “Anh của em không dẫn chị về biệt thự Ngọc Bích, em có thể dẫn chị đi”
Lạc Thanh Du lộ ra vẻ vui mừng: “Thế thì tốt quá”
Hai người quyết định chủ ý, sau đó liền đi vào bên trong.
Bàn ăn phong phú đã dọn xong, Chiến Anh Nguyệt nhìn bữa sáng kiểu Việt, kinh hô lên: “Anh, anh học được cách làm mấy món Việt từ bao giờ thế?”
Chiến Hàn Quân đã ngồi trước rồi, mặc một chiếc áo lông dê màu xanh đậm, mái tóc đen rối bời, rủ xuống trán, gương mặt đẹp dễ mang theo một tia lười biếng, giống như vua chúa trong truyện tranh, lộ ra phong thái tà mị quyến rũ.
Nghe vậy, anh cũng lười trả lời, chỉ chăm chú gắp bánh bao chiên và cải muốn, sau đó đặt vào trong bát Lạc Thanh Du Chiến Anh Nguyệt kinh ngạc, bánh bao chiên trong tay rơi xuống bàn, ánh mắt sắc như chim ưng của Chiến Hàn Quân quét qua, Chiến Anh Nguyệt lập tức cầm lên cắn từng miếng.
“Anh, em cũng muốn ăn” Chiến Anh Nguyệt nhìn những chiếc bánh bao chiên đẹp đẽ trong bát Lạc Thanh Du, nước bọt liền muốn chảy ra.
“Em không có tay à?”
Ách!
“Có”
Có thì dùng đi. Không dùng sẽ thành vô dụng, em không hiểu à?”
Hừ!
Chiến Anh Nguyệt thấp giọng kháng nghị “Chị dâu cũng có tay mà!”