Thế nhưng cuối cùng, tất cả lựa giận đều tất ngóm dưới ánh mắt kinh ngạc của Lạc Thanh Du.
Anh đành nói một câu: “Em chăm chỉ thế này, xem ra tôi phải ban thưởng cho em”“
Lạc Thanh Du mong đợi nhìn Chiến Hàn Quân, không biết anh sẽ thưởng cái gì.
Muốn được thưởng gì?” Chiến Hàn Quân không bỏ qua ánh mắt tràn đầy mong đợi của cô.
Lạc Thanh Du nghĩ một đãng nói một nẻo: “Tổng giám đốc, tôi chỉ làm xong chức trách của mình thôi, không dám đòi thưởng”
Chiến Hàn Quân nhớ ra cô là người mê tiền, nói thẳng: “Hay là thưởng tiền cho em?”
Ánh mắt Lạc Thanh Du lập tức trở nên ảm đạm.
Chiến Hàn Quân nhíu mày, không phải gần đây tình hình kinh tế của cô đang gặp vấn đề sao?
“Không thiếu tiền?” Anh tò mò hỏi.
Lạc Thanh Du gật đầu.
Chiến Hàn Quân sầm mặt, rõ ràng cô nói với “Đế quốc mặt trời” là mình rất thiếu tiền?
Chẳng lẽ cô được nơi khác cứu viện rồi?
Nghiêm Hiểu Như lại nhanh mồm nói “Không cần tiền thì tới đây làm y tá làm gì?”
Lạc Thanh Du không giấu nổi niềm tự hào, nói: “Tôi có một anh bạn là con ông cháu cha trên mạng, thua tôi rất nhiều tiền.
Khóe môi Chiến Hàn Quân run rẩy kịch liệt.
Lại gọi anh là con ông cháu cha sau lưng?
“Không muốn tiền thường thì thôi” Chiến Hàn Quân tức giận trong lòng, dứt khoát tịch thu phúc lợi cho cô.
Lạc Thanh Du không nỡ bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, đột nhiên mở miệng nói: “Tổng giám đốc, tôi có thể trở thành nhân viên chính thức được không?”
Chiến Hàn Quân khẽ nhếch miệng.
Thì ra đây là ý nghĩ của cô.
“Không được” Chiến Hàn Quân từ chối một cách dứt khoát.
Nghĩ đến người phụ nữ của mình hết lòng phục vụ những bệnh nhân khác, còn phải chịu sự hành hạ của bệnh nhân, anh ngàn lần không đồng ý.
Lạc Thanh Du ủ rũ cúi đầu, mặt mày cau lại.
Chiến Hàn Quân không nhìn nổi dáng vẻ †âm sự nặng nề của cô, tuyến phòng thủ nháy mắt sụp đổ, Quay đầu nói với y tá trưởng: “Chuyển cô ấy thành nhân viên chính thức.”
Lạc Thanh Du lập tức vui vẻ cúi mình vái anh: “Cảm ơn tổng giám đốc.
Sắc mặt Chiến Hàn Quân còn đen hơn lúc nãy, bất lực nói: “Tôi còn chưa chết.”
Nói xong, Chiến Hàn Quân liền bước tới cạnh giường ông cụ Nghiêm.
“Mọi người ra người trước đi, tôi muốn nói chuyện riêng với ông cụ”
Lạc Thanh Du và Nghiêm Hiểu Như cũng đi theo viện trưởng và y tá trưởng ra ngoài Cả căn phòng đột nhiên trở nên an tĩnh dị thường.
Chiến Hàn Quân ngồi ở đầu giường, bình tĩnh nhìn ông cụ Nghiêm.
Ông cụ cũng nhìn lại anh.
Ông Nghiêm, ông thấy được không?
Người y tá chăm sóc cho ông là người cháu gái mà ông yêu quý nhất đấy”
“Thật xin lỗi, là do cháu không bảo vệ tốt cho cô ấy. Nhưng ông yên tâm, chờ ngày ông lành bệnh, cháu nhất định sẽ trả lại cho ông một Linh Trang trong sáng thuần khiết, vui vẻ lạc quan”
Ánh mắt ông cụ đều rưng rưng.
Ông là người từng trải, cảnh tượng vừa rồi ông đã nghe được rõ ràng, tình yêu của Chiến Hàn Quân đối với Linh Trang xem ra chỉ có tăng hơn so với trước kia chứ không giảm.
Có điều những cặp yêu nhau thường phải trải qua nhiều gian nan vất vả, làm trong lòng ông cực kỳ đau xót.
Chiến Hàn Quân cũng không phải người nói nhiều, sau vài câu, anh bắt đầu im lặng.
Vì muốn Lạc Thanh Du đáng yêu vào điều hòa bầu không khí, Chiến Hàn Quân ấn tay lên nút yêu cầu trên đầu giường.
Nhưng Nghiêm Hiểu Như lại là người đầu tiên xông vào.
“Anh Quân, ông của em sao vậy?”
Gương mặt của Chiến Hàn Quân trở nên lạnh băng: “Gọi y tá vào”
Sắc mặt Nghiêm Hiểu Như nháy mắt sụp đổ, Lạc Thanh Du theo sát mà tới Trong lòng hoảng loạn vội chạy tới giường bệnh kiểm tra cơ thể cho ông cụ Nghiêm.