Không thích.
Giọng điệu này giống Lạc Thanh Du như đúc! Vậy ra Chiến Quốc Việt bị Lạc Thanh Du khích nên mới có thể có thành kiến sâu như vậy đối với Bạch Hoài An.
Người phụ nữ Lạc Thanh Du này thật đáng ghét “Ai nói những lời này cho con biết?” Chiến Hàn Quân hơi giận.
Chiến Quốc Việt thấy bố tức giận thì không mở miệng nói chuyện nữa. Cậu bé sợ mình nói ra thì bố sẽ càng thêm tức giận Chiến Hàn Quân lại tính món nợ này lên người Lạc Thanh Du.
Hôm sau Bạch Hoài An đúng hẹn đi tới nhà Chiến Quốc Việt. Cô ta mua rất nhiều quà và rất nhiều quần áo cho Chiến Quốc Việt “Cảm ơn cô, Hoài An” Chiến Hàn Quân nói lời khách sáo.
Bạch Hoài An gắt: “Hàn Quân, anh khách sáo quá rồi. Quốc Việt đáng yêu như thế, có thế chăm sóc cho Quốc Việt là vinh hạnh của em mà” Chiến Quốc Việt buồn buồn ngồi ở bên cạnh Chiến Hàn Quân nhìn một đống đồ nhãn hiệu cao cấp mà Bạch Hoài An mua.
Bạch Hoài An thấy thế vội vàng hỏi thăm Chiến Quốc Việt: “Quốc Việt, quần áo cô mua cho cháu, cháu có thích không?”
Chiến Quốc Việt nhớ tới mấy áo phông đơn giản thoải mái và cả hoa văn năm màu trộn lấn trong tủ quần áo của Thanh Tùng, mặc dù giá cả bình dân nhưng cậu bé mặc thử hai ngày lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Cậu bé nhìn lại đống quần áo cao cấp thế này thì bất giác nhíu mày lắc đầu.
Sắc mặt Bạch Hoài An trở nên rất khó coi, cô a lúng túng nhìn Chiến Hàn Quân. Chiến Hàn Quân không hiếu nhìn chăm chăm Chiến Quốc Việt: “Không phải con vấn luôn mặc mấy bộ đồ kiếu này sao?”
Chiến Quốc Việt nói mà không hề nể mặt: “Không thích” Chiến Hàn Quân chỉ coi là Chiến Quốc Việt có ý kiến với Bạch Hoài An nên mới trút cơn giận lên quần áo Mặc dù anh cưng chiều Chiến Quốc Việt nhưng lại vô cùng bất mãn với hành động vô lễ đối với lòng tốt của người khác như thế này của Chiến Quốc Việt.
Lúc này Chiến Hàn Quân giận tái mặt: “Chiến Quốc Việt, con không nên dùng thái độ này với người có ý tốt với con.” Chiến Quốc Việt rất uất ức, chắc chẩn bố cho là cậu bé đang cố ý nói dối.
Bạch Hoài An vội vàng giảng hòa: “Không sao, Quốc Việt không thích mấy bộ đồ này thì lần sau cô lại mua cho cháu những kiểu dáng khác.
Nhưng Quốc Việt có thể nói cho cô biết cháu thích kiểu quần áo thế nào không?” Bạch Hoài An nói xong thì trong đáy mắt tràn ra sự vui vẻ xen lẫn gian xảo.
€ô ta khẳng định Chiến Quốc Việt không nói ra được cậu bé thích kiểu quần áo thế nào nên có thể từ đó chứng tỏ cậu bé đang c; cô ta. Cô ta sẽ cho Chiến Hàn Quân biết Chiến Quốc Việt tâm cơ thâm trầm thế nào để sau này.
Chiến Hàn Quân mới không còn thiên vị Chiến Quốc Việt nữa.
Chiến Quốc Việt cúi đầu không nói lời nào.
Chiến Hàn Quân nhíu mày định nối giận thì bất chợt Chiến Quốc Việt ngẩng đầu lên nói ra nhãn hiệu quần áo cậu bé thích: “Totoro!” ‘Vẻ mặt Bạch Hoài An sụp đố trong nháy mắt, cô ta không nghĩ tới Chiến Quốc Việt lại thật sự thích nhấn hiệu quần áo nào đó.
Nhưng Bạch Hoài An trời sinh trái tìm có nhiều lỗ thủng lại cảm thấy có thế Chiến Quốc Việt đang lừa dối cô ta. Bởi vì cô ta hoàn toàn chưa từng nghe thấy nhấn hiệu quần áo này.
Vì vậy Bạch Hoài An không ngại học hỏi kẻ dưới, n : “Quốc Việt, Totoro là nhãn hiệu quần áo.
sao?” “Dạ” Chiến Quốc Việt gật đầu Bạch Hoài An lập tức lấy điện thoại di động ra tìm kiếm.
Chiến Hàn Quân lại nhìn Chiến Quốc Việt với vẻ khó có thể tin và vô cùng ngạc nhiên: “Trước kia con không để ý phải mặc quần áo nhấn hiệu gì cải” Chiến Quốc Việt không lên tiếng, chỉ là đôi mắt trong suốt lấp lánh vô tội cứ mãi nhìn bố mình.