Sáng sớm Vân bị gọi dậy bằng mùi hương sữa tắm thoang thoảng bên mũi. Ngồi dậy, vặn vẹo thân mình, vươn vai chào ngày mới theo thói quen nhưng cánh tay cơơ lại vô tình đụng vào thứ gì đó. Theo như cô biết thì phòng khách sạn này rất thoáng đãng, rộng rãi và quan trọng là không có đồ vật gì có chiều cao tương ứng khiến cô đụng vào khi vươn vai trên giường. Mở mắt ra nhìn vô thứ mà cô vừa va phải. Cơ thể Vân run lên, cả người nhảy dựng lên, tay quờ quạng, lấy chăn che lấy cơ thể mình theo bản năng.
“ Em nhìn đủ chưa.” Thiên Ân trong bộ đồ ngủ ngồi xuống giường chăm chú nhìn cô nhưng cái nhìn này của anh lại khiến đối phương rối bời, mặt ửng hồng lên.
Cố nhớ lại xem tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng trong đầu cô tất cả mọi hình ảnh chỉ dừng lại ở giây phút cô uống ly rượu cuối cùng kia. Dù có cố gắng thế nào thì mọi chuyện sau đó đã không cánh mà bay, biến mất không chút dấu vết.
Khi ánh mắt cô liếc nhìn cơ thể mình mới phát hiện ra quần áo trên người đã được thay bằng bộ đồ ngủ của khách sạn. Hoảng hốt di chuyển ánh mắt dịch xuống lại phát hiện có một vệt gì đó màu đỏ, vệt đỏ ấy tuy không to nhưng thật sự là rất chói mắt. Miệng cô mở to, anh mắt khó tin, hết nhìn anh rồi lại nhìn mình nhưng lại khống thốt lên được từ nào.
Toàn bộ biểu hiện này đều được anh khéo léo thu vào đáy mắt. Biết cô đang suy nghĩ theo một hướng khác với hiện thực nhưng giờ phút này anh lại không muốn phanh phui mọi thứ. Tại sao phải phanh phui khi nó có lợi cho anh. Cố nhịn cười anh nói :
“Em không có gì muốn nói sao?”
“Nói- nói gì. Có gì thay đổi được sao. Thật không ngờ em đã đánh giá thấp khả năng kiềm chế của anh.”
Thiện cảm của cô với anh lại tụt dốc không phanh. Cô gìn giữ bao nhiêu năm vậy mà không ngờ chỉ vì hai ly rượu của tình địch mà lại thất thân. Mặc dù đối phương là người cô yêu nhưng cảm giác cũng vẫn rất tệ. Hoan lạc thì chả thấy đâu mà ê ẩm sao lại ập tới dồn dập, tay chân tê dại, toàn thân mệt mỏi. Cô bây giờ chán ghét có, buồn có, khó chịu có mà bấn loạn thì lại chiếm đa số, đầu cô cứ ong cả lên.
Nhưng mà tại sao cái vẻ mặt anh cứ như kiểu con dâu mới về nhà chồng bị mẹ chồng bắt nạt vậy. Ai không biết còn tưởng đêm qua cô cưỡng bức anh cũng nên.
“Mặt anh như vậy là sao hả ?”
“Câu này em nên hỏi em mới đúng chứ.”
“Anh…” Sau từ này cô rơi vào tĩnh lặng. Không lẽ hôm qua cô thực sự là say quá hóa điên lao vào cưỡng bức anh thật. Nhưng rất nhanh suy nghĩ này đã bị đập bẹp vì tính phi thực tế của nó.
Một người đàn ông to cao lực lưỡng, hơn nữa theo chút trí nhớ còn sót lại của cô thì hôm qua anh vốn chỉ uống có mấy li sâm banh. Mà so với tửu lượng trước giờ của anh thì đó chỉ là chuyện vặt, cho nên cô dám khẳng định hôm qua anh rất tỉnh táo. Cho dù cô từng học võ nhưng anh cũng đâu có kém phần cũng có đai đen không thủ đạo, vậy thì làm sao cô có thể tấn công anh. Trừ khi anh ‘hợp tác’.Nhưng cái khuôn mặt kia làm cô tức chết đi được.
Thấy cô bần thần anh lay nhẹ bả vai cô gọi với : “ Này.”
“Này cái gì mà này.”
“Giờ em tính sao.”
“Chả tính gì cả. Giờ tính cũng muộn rồi. Chúng ta cũng lớn cả rồi. Coi như gió thoảng mây trôi đi. Thời gian tới đừng làm phiền em.” Vân cố gắng nâng cao âm lượng nhất có thể, câu cuối dường như cô hét vào mặt anh vậy.Sau đó cô đứng dậy bước tới tủ quần áo thu dọn đồ đạc bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Thiên Ân không ngờ cô lại nói vậy, nhưng mà sao anh có thể buông tha dễ dàng như vậy. Dù sao hôm qua người chịu thiệt cũng là anh, người anh đang muốn ốm ra rồi.
“Không được.” Anh hét lên khiến cô dừng động tác lại sau đó cũng ngoảnh lại mà hét lên.
“Anh hét cái gì. Anh có mất gì không mà hét lên với em. Em chưa hét anh hét cái thá gì ?”
“Sao lại không mất. Mất rất nhiều là đằng khác. Ví dụ như….” Anh vươn người áp sát cơ thể cô sau đó cố tình kéo dài thật dài âm điệu của mình ở nơi tai cô.
Hơi thở đậm mùi đàn ông phả vào tai khiến mọi tế bào trên người cô phản ứng rất nhanh, hai gò má cũng ửng hồng, bên tai lại thấy nhộn nhạo, khó chịu. Cô gạt anh sang một bên sau đó hét lên vẻ giận dữ:
“ Anh mất cái gì. Người mất là em đây này. Anh thử nói xem anh không sung sướng chắc.”
“Không. tuyệt đối không. Đêm qua anh thật sự rất khổ sở. Em phải chịu trách nhiệm với lần đầu của anh.”
Coi như anh mượn gió bẻ măng một lần đi. Nếu cô đã nghị vậy thì anh cũng sẽ ‘gió chiều nào theo chiều đó' , ai kêu cô cứ chần chừ không chịu kết hôn với anh. Mánh khóe này coi như đền bù sự vất vả đếm qua đi. Nghĩ lại biết đâu có khi hôm qua anh cứ để cảm xúc lấn áp thì có khi bây giờ đã không phải mặt dày sử dụng mánh khóe rồi. Thôi kệ, cứ bắt vợ về trước rồi tính sau.
"Cái…cái…cái gì. Lần …lần đầu. Anh giỡn chơi đấy hả. Em cóc tin.” Cô không tin bây giờ vẫn còn trai tân tân ở tuổi ba mươi như trong những cuốn ngôn tình cô thường đọc.
Nhưng cô mãi sau này khi kết hôn rồi cô mới biết hôm đó đúng là ‘lần đầu’nhưng mà cái gọi là lần đầu của anh lại khiến cô xém té ngửa mà tức chết.
“ Không lẽ biểu hiện của anh lại kém như vậy sao.”
“Anh…Mặt dày, vô sỉ, không biết xấu hổ.” Vân thẹn quá hóa giận ném chiếc gối sau lưng vào người anh.
“Được rồi, tệ cũng được mà tốt cũng được. Quan trọng là em phải có trách nhiệm với anh.”
“Trách nhiệm. Anh điên rồi.”
Ai đời ại sau khi làm chuyện đó mà phụ nữ lại phải chịu trách nhiệm với đàn ông. Nói như thế thì hóa ra mấy cô cave có cả một dàn ‘hậu cung’ hùng hậu sao. Vô lí, thật là vô lí hết chỗ nói.
“Giờ anh muốn sao . Muốn em chịu trách nhiệm thế nào đây.”
Anh bước tới gõ nhẹ một cái lên trán cô cười xòa nói:
“Đương nhiên là…. Em phải cưới anh, phải chăm lo cho anh cả đời, phải quản lí thể xác va tâm hồn anh. Em làm được không.”
Những lời cô định tranh luận với anh bị nghẹn lại nơi cổ họng, người lại rơi vào trầm ngâm. Thiên Ân nhìn thấy lại càng thêm rối loạn, có khi nào cô lao lên đánh cho anh trận tơi bời rồi rời đi không. Lúc đó anh giải thích liệu còn kịp không.
“Ừm…Em nghĩ quản lí thân thể và tâm hồn anh e là em chưa có bản lĩnh đó….”
Nghe thấy đáp án này từ cô anh như tụt xuống vực sâu, vội vàng muốn giải thích với cô chuyện hôm qua với hi vọng cô sẽ bỏ qua:
“Thực ra…”
“Nhưng cưới anh thì là chuyện đơn giản. Em miễn cưỡng có thể thu nhận anh.” Nói xong cô thấy anh như muốn nói thêm điều gì nên hỏi tiếp: “Anh nói thực ra cái gì.”
Cô gái này vẫn luôn trả lời cái kiểu hù người như vậy. Anh không thích cái kiểu câu cuối cùng phủ định mấy câu trước đó của cô chút nào. Nhưng mà không sao, chỉ cần anh thành công ôm vợ về nhà là được. Lao tới ôm chằm lấy cô, anh ngây ngô nói: “Vợ à. Có thật là em sẽ chịu trách nhiệm với anh không ?”
“Hay là thôi đi nhỉ ?” Vân bật cười trước hành động này của đối phương.
“ Thôi thế nào được. Quân tử nhất ngôn mà.” Vừa nói anh vừa lén che đi vết băng bó trên bàn tay , có lẽ bây giờ với anh mà nói vết thương này như thể cứu tinh vậy, Đơn giản là vì nhờ nó mà anh có vợ.
Nhưng mà có một số chuyện xem ra không cần nói ra nữa rồi. Tốt nhất là cứ để sau này cô tự khám phá bí mật của những thứ mà hôm nay cô nhìn thấy khi tỉnh dậy đi. Lúc đấy cho dù có tức giận thì gạo cũng đã nấu thành cơm, giấy chứng nhận kết hôn anh cũng đã giữ. Sự thật chứng minh quả nhiên sau khi biết chuyện cô ngoài tức giận một thời gian ra thì cũng không thể làm gì ông chồng tai quái của mình.