Anh có hai cậu bạn thân từ hồi đi học là Khải Minh và Nhật Nam, họ giao ước với nhau nếu ai có người yêu thì phải mở tiệc ra mắt bạn gái với những người còn lại và hôm nay là này Nhật Nam thực hiện lời hứa đó với hai người còn lại.Với cương vị là một người bạn thân anh không thể không đi v à chính buổi gặp mặt này đã thay đổi cuộc đời anh.
h tối Khải Minh và Thiên Ân có mặt ở nhà hàng An Bình,chỉ còn chờ Nhật Nam và bạn gái bí ẩn của anh ấy tới nữa là có thể bắt đầu bữa tiệc; một lúc sau cánh cửa được mở ra Nhật Nam bước vào theo sau lưng là một cô gái với dáng vẻ cao gầy, khuôn mặt có thể nói là thanh tú, đoan trang nhưng lại đang e thẹn,ngại ngùng mà bước vào:
-“Mọi người đây là Thi Thi bạn gái mình” Nhật Nam quay sang hai người anh em tốt giới thiệu : “Còn đây là Thiên Ân và Khải Minh bạn thân của anh, ba người làm quen đi”.
-“Dạ em chào hai anh,em đã nghe anh ấy nói rất nhiều về hai người, hôm nay mới có dịp gặp mặt ,vinh dự cho em quá.hì hì” Thi Thi lên tiếng.
“ Gặp hai anh thì có gì đâu mà vinh dự ,gặp em mới chính là vinh dự của tụi anh . Em biết không anh và Thiên Ân còn tưởng Nhật Nam nhà tụi anh sẽ độc thân suốt đời vì không ai chịu “rước” không ai chịu được cái tính lạnh lùng độc đoán và trẻ con của cậu ta nữa đấy”. Nhật Nam nhìn ai đó đang hướng ánh mắt viên đạn về phía mình mà vẫn thản nhiên nói vì hôm nay có cô ở đây anh không tin cậu ta dám làm gì mình.
“Haiz, em cũng chính là không ngờ cuối cùng em lại yêu người như anh ấy nha,coi như em là vì tổ quốc quên thân vì dân phục vụ nha. Thay vì để anh ấy hại nhiều người thì để anh ấy hại một người là em thôi. Hai anh thấy em nói có đúng không?”
Thi Thi nở nụ cười ranh mãnh với “ai kia” đang ngồi bên cạnh tâm trạng cô đang rất vui vì mọi người cũng dễ gần gũi chứ không xa lạ như cô nghĩ. Nhật Nam lừ cô nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ yêu chiều rõ rệt.Chứng kiến cảnh tượng này Khải Minh phá lên cười quay sang Thiên Ân - người nãy giờ vẫn im lặng :
“Thấy chưa tôi đã bảo rồi ai cũng có khắc tinh của mình,cuối cùng con ngựa hoang Nhật Nam nhà ta đã bị cô gái này cầm dây cương rồi,Nhật Nam à không ngờ cậu cũng có ngày này….haha...haha”.
“Cậu đừng cười tôi, sớm muộn gì câu cũng sẽ có ngày như tôi ,tôi sẽ chống mắt lên mà xem…ha..ha..ha” Nhật Nam cũng lên tiếng phản bác.
Thấy điện thoại đổ chuông trên màn hình là tên của Vân cô vội xin lỗi rồi ra ngoài hành lang nghe điện thoại : “Alo ,em nghe nè ,có chuyện gì mà giờ anh lại gọi cho em thế,không phải ở công ty lại có chuyện gì chứ hả?”.
“Em à, anh đang rối tinh lên đây đột nhiên cái tên tổng giám đốc dở hơi kia đổi tính rồi, đầu tiên là phá vỡ buổi xem mắt của anh sau đó lại nhận làm bạn trai anh với mẹ anh rồi còn nói thích anh,giờ còn mua hoa tặng anh theo đuổi anh, cả công ty ai cũng biết em bảo anh phải làm sao giờ” Vân ở đầu dây bên kia nói một lèo khiến cô có chút rối loạn;
“Anh nói cái gì? Từ từ đã,hình như có gì đó không đúng ,anh …đi… xem…. mắt bao giờ mà sao em không biết hả?”
“Anh …Anh…anh xin lỗi anh quên không nói với em.lần đó là do mẹ ép anh đi anh không còn cách nào…..Nhưng mà bây giờ không phải lúc nói chuyện đó.Em bảo anh phải làm sao với anh ta bây giờ?”
“Lần sau có gì phải nói em nghe chưa.Mà anh vừa nói là anh ta tỏ tình với anh , đúng không?”
“Ừ,chính xác là anh ta nói anh ta thích anh và muốn theo đuổi anh.”Vân thở dài.
“Cái thái độ của anh như vậy là sao hả? Có người tỏ tình mà cái mặt như đưa đám vậy.Em đang bận lát có gì về em sẽ xử anh sau.Có người tỏ tình với anh em không thể chấp nhận được anh là của em mà không cho phép ai cướp mất,hiểu chưa….?”” Thi Thi lại tiếp tục trò đùa dai giữa hai người như mọi khi với hi vọng Vân sẽ thấy thoải mái hơn.
“Anh biết rồi.anh cũng không muốn vậy đâu,trong tim anh chỉ có mình em thôi mà em yêu….”Vân vừa nói vừa cười có lẽ chỉ có những lời nói đùa lúc này của cô ấy mới có thể giúp tâm trạng cô nhẹ đi .
“Thôi em biết mà anh không thể thiếu em đâu,haha, thôi không đùa nữa lát về em ghé qua sau nha,em cúp máy đây”.Nghe giọng Thi Thi đoán có lẽ tâm trạng bạn mình tốt hơn cho nên cô cúp máy tính quay lại phòng thì đột nhiên có giọng nói vang lên phía sau khiến cô quay lại thấy Thiên Ân cô có chút giật mình.Anh bước lại gần:
“Rốt cuộc cô là như thế nào tại sao lại tiếp cận Nhật Nam? Cô có âm mưu gì nói mau?”Thi Thi vô cùng ngỡ ngàng trước câu hỏi của người đàn ông này.
“Tôi chả có âm mưu gì vì tôi yêu anh ấy thế thôi.” Cô nói theo phản xạ.
“Cô yêu cậu ta thế người cô vừa nói chuyện là ai?”
“À cô ấy là bạn tôi”
“Bạn cô,tôi không tin! Mới đầu tôi không để ý nhưng lúc sau tôi thấy cô rất quen,tôi từng thấy cô ngồi nói chuyện thân mật xưng anh anh em em với một cô gái trong nhà hàng Minh Nguyệt, tôi không kì thị người đồng tính nhưng nếu cô đã đồng tính thì sao có thể yêu Nhật Nam được .Tôi không tin, rốt cuộc cô có âm mưu gì?” .Nghe anh nói xong cô gái trước mặt đứng ngây ngốc mất mấy giây sau đó đột nhiên ôm bụng cười không ngừng khiến anh nhất thời khó hiểu không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Cô cười đủ chưa,nếu đủ rồi thì ngậm miệng lại và trả lời tôi .”
Thật sự thì bây giờ Thi Thi đang rất buồn cười tuy không phải lần đầu tiên cô bị nghĩ là đồng tính nhưng trong hoàn cảnh này thật sự là…. rất..rất … nực cười khiến cô không nhịn nổi và bật cười không ngừng được.
“Ai nói với anh là tôi bị đồng tính? Còn nữa ai bảo hai người con gái bình thường không thể xưng anh em với nhau…ôi mẹ ơi tôi thật sự là đau bụng lắm rồi,tôi không thể nhịn cười được.”
“Ai đời con gái với nhau lại xưng hô kì cục như vậy ,tôi không tin”.
“Không tin thì tùy anh, dù sao tôi với Vân,người mà anh xem là người yêu đồng tính của tôi đó chúng tôi quen nhau hơn chục năm nay vẫn xưng hô với nhau như vậy, cũng không thể bỏ được và cũng không muốn bỏ, điều này chính Nhật Nam cũng đã kiểm chứng và đồng ý không muốn chúng tôi thay đổi… không tin anh ..anh có thể hỏi… anh ấy! ”Nhìn anh ta ngây người cô lại bổ sung thêm một câu:
“Mà anh cũng bỏ cái suy nghĩ hai người con gái mà xưng anh em với nhau thì đều là đồng tính hết đi, anh đừng giống như cái vị tổng giám đốc “núi băng ngàn năm”,lạnh lùng biến thái ở công ty cô ấy đi.Anh ta cũng giống như anh chỉ vì thấy tôi với Vân xưng hô anh anh em em mà nghĩ cô ấy là đồng tính ,không ngờ hai người có thể ngốc giống nhau như vậy.Nghĩ thôi tôi cũng đã buồn cười đây này.” Nói xong cô quay lưng bước đi .Tin này khiến anh thật sự khó mà tiêu hóa được thì ra tất cả là do anh từ đầu đã hiểu nhầm giới tính của Vân,sao cô ấy không chịu giải thích chứ,báo hại anh cứ tưởng đầu óc mình có vấn đề nên dẫu biết Vân đồng tính mà vẫn thích cô ấy:
“ Cô nói cái gì?Vậy là giữa hai người đơn thuần là tình bạn không có gì khác?Nói vậy là Vân cô ấy …cô ấy không bị đồng tính.Cô…cô ..cô .. xác định là như vậy.??”Bị anh hỏi dồn dập như vậy cô hơi choáng váng nhưng nghĩ kĩ lại có chút gì đó không đúng tai sao anh ta lại hỏi là Vân không bị đồng tính chứ không phải hỏi là cô không bị đồng tính,tại sao tâm điểm lại chuyển lên người cô ấy rồi:
“Chứ không lẽ tôi đùa anh,lừa anh tôi được cái gì? Anh có thể hỏi Nhật Nam mà” giọng cô mang đậm ý cười , đột nhiên cô hét lên:
“ Khoan đã, mau nói cho tôi biết rốt cuộc anh có quan hệ như thế nào với Vân,tại sao anh lại quan tâm cô ấy thế hả?” Thiên Ân nhất thời bị dọa bởi thái độ quay ngoắt độ đó của cđối phương. Anh ấp úng;
“ Quan hệ gì cũng không liên quan tới cô”.
“Anh đùa tôi à,tôi nói là có đấy!!! Anh ấy là bạn tôi tôi có quyền được biết,rốt cuộc anh và anh ấy có quan hệ gì?Trả lời tôi nhanh lên???” Thi Thi hét lên.
“ Thôi được nếu như cô thật sự muốn biết như vậy thì tôi cũng không ngại nói thật,tôi chính là tên giám đốc –núi băng ngàn năm,lạnh lùng biến thái mà cô mới nói ,giờ thì cô vừa ý chưa?” Anh nhất thời bị hai từ “anh ấy “ từ miệng cô nói ra mà mất đi sự đềm tĩnh ban đầu cho nên cảm xúc có chút không kiềm chế được.
Cô chỉ tay về phía anh lắp bắp: “Anh…anh…vừa nói…nói cái…cái gì?Anh chính là cái tên mà Vân hay nói anh..anh là đang đùa tôi phải không?”
“Cô thấy tôi giống đang đùa lắm sao?Chỉ là tôi không ngờ trong mắt cô ấy tôi lại tệ như vậy, cảm ơn cô vì chuyện cô vừa cho tôi biết ,tôi vào trước đây,cô vào sau nhé.” Thiên Ân nói xong quay người đi vào bỏ mặc cô ngây ngốc như trời trồng từ từ tiêu hóa lời của anh tới “ bội thực”.
Quay lại phòng cô viện cớ về trước rồi phóng xe một mạch tới phòng trọ của Vân.Nghe thấy tiếng gõ cửa Vân tưởng bà chủ tới thu tiền phong vì hôm nay là ngày cô lãnh lương nên cô mở cửa luôn mà không cần nhìn:
“ Cô à tiền điện nước….. ơ sao em lại ở đây anh tưởng…” Chưa nói hết câu cô đã bị cô ấy lôi thẳng vào phòng.
“Trả lời em nhanh lên sếp anh tên là gì?”
“Hả,Thiên Ân,mà sao tự nhiên em lại hỏi thế,có chuyện gì?” Cô mờ mịt nhìn bạn mình.
“Không phải có chuyện mà là có chuyện lớn,cực kì lớn luôn rồi,lần này coi như xong.” Thi Thi quát lên khiến cô giật mình trợn mắt nhìn cô ấy :
“Em bình tĩnh nói nghe xem nào, hét cái gì mà hét”.Sau khi kể lại toàn bộ câu chuyên cho Vân nghe cô thành thật chắp tay xin lỗi:
”Em xin lỗi.em không cố ý em không biết anh ta chính là cái tên biến thái mà anh hay nói đó; giờ anh ta biết hết tất cả rồi,em..em..” Vân lao lên giả vờ muốn bóp cổ cô:
“ Anh bóp chết em,em hại anh thảm rồi,vốn tưởng lấy chuyện anh đồng tính ra để cho anh ta rút lui không theo đuổi anh nữa nhưng giờ em xem đi hành động của em khác nào cổ vũ anh ta hả.Anh đúng là muốn giết em mà.””
“Tha cho em ,tha cho em đi mà không biết không có tội mà”.giằng co một hồi chả hiểu sao cục diện lại trở thành hai người mỗi người một gối đuổi nhau đập nhau túi bụi vừa đe dọa vừauy hiếp đập nhau tơi tả:
“Nếu em không muốn chết thì đứng lại cho anh”
“Có kẻ ngu mới đứng lại em là người thông minh không phải kẻ ngu”.Chạy một hồi mệt không chạy nổi nữa hai người ngồi phệt xuống sàn nhà nghỉ ngơi:
“Anh thật sự chạy không nổi nữa rồi” .Thi Thi cũng thở dốc “ em cũng vậy thở còn không nổi đây này”.
”Em lại điêu rồi không thở được sao sống mà ngồi nói chuyện được”.Vân châm chọc .
”Tới lúc nay mà con bắt bẻ được em thua.Em đầu hàng,thế giờ anh tính sao?
“Còn thế nào nữa,binh đến tướng ngăn, tới đâu hay tới đó thôi chứ biết sao giờ”.
Từ từ tiêu hóa hết những lời nói của cô gái kia anh rất muốn bóp chết Vân mà,tại sao biết anh hiểu lầm cô là đồng tính mà còn không giải thích khiền anh từ lúc biết tim mình “phản chủ” đập loạn lên khi gặp cô tới trước lúc nghe Thi Thi nói ra sự thật thì có không ít lần anh nghi ngờ giới tính mình có vấn đề hoặc là thần kinh có vấn đề.Nếu biết sớm hơn thì anh đã theo đuổi cô lâu rồi .Lần này cô đừng hòng lấy cớ là đồng tính mà không cho anh theo đuổi nữa. Đúng là tức chết mà.
Suy nghĩ cả đêm về những chuyện xảy ra gần đây nhưng Vân vẫn không thể nào nghĩ ra cách nào để tháo gỡ những rối loạn này.Buổi sáng vừa đi vừa gặm ổ bánh mì nhưng trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ xem mình nên giải quyết mọi chuyện như thế nào.Cô theo quán tính qua đường để vào công ty đột nhiên nghe thấy có người hét lên khiến cô ngây người như trời trồng rồi có một người lao tới đấy cô văng về phía lề đường.Trong cơn hoảng loạn cô chỉ kịp nghe tiếng “bịch" hình như có ai đó cũng bị hất văng gần chỗ cô và người này vừa cứu cô thoát chết trong gang tấc thì phải.Cố gắng đứng dậy cô nâng người kia lên gương mặt anh ta đã đấy máu có lẽ do cú va chạm hồi nãy thế nhưng điều khiến cô kinh ngạc lẫn hoảng sợ chính là người vừa cứu cô không ai khác chính là Thiên Ân.Không hiểu sao khi nhìn thấy gương mặt này cô đột nhiên trở nên hoảng sợ:
“Anh không sao chứ? Ai đó làm ơn gọi cứu thương cho tôi với,làm ơn làm ơn nhanh đi.” Cô gào lên với những người dân xung quanh đang bu lại xem tình hình hai người thế nào.Mãi cho tớ khi có người nói đã gọi rồi cô mới cảm thấy đỡ lo sợ hơn.Cố sức lay anh ta dậy :
“Anh là ơn đừng có chuyện gì mà. Đừng hù em,em yếu tim lắm.”Thế rồi những giọt nước mắt lã chã rơi.
“ Không sao không sao đâu mà,cũng chỉ là vết thương ngoài da em đừng khóc nữa anh không sao mà? Anh thều thào cố gắng dung sức nói với cô
“Không sao cái gì mà không sao mặt anh chảy đầy máu rồi này ,cả tay chân anh nữa này…..”Thế rồi anh ngất đi, cô ôm lấy anh òa khóc trong hoảng sợ sợ anh sẽ xảy ra chuyện gì.
Bác sĩ nói anh bị rạn xương đùi bên phải, còn những vết thương khác chỉ là vết thương ngoài da tuy nhiên do bị mất quá nhiều máu nên tạm thời vẫn hôn mê chưa tỉnh lại được.Hoàng phu nhân nhìn cô gái trước mặt không ngừng hoảng sợ rồi lại rối rít xin lỗi khiến bà lại thấy càng đau lòng hơn.
“Cháu..cháu xin lỗi tất cả đều là lỗi của cháu tại cháu qua đường mà không nhìn đường ..tại cháu…tại cháu mà anh ấy mới bị như vậy..”Vân xin lỗi bà xong thì òa khóc. Ôm cô vào lòng bà nhẹ nhàng vỗ về an ủi vì bà tuy là mẹ anh nhưng cũng là từng là một người con gái bà hiểu cảm giác bây giờ của cô, bà biết cô sợ anh xảy ra chuyện gì.
Túc trực cả đêm bên giường bệnh tới gần sáng cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay ,một lúc lâu sau đó cô có cảm giác như ai đó đang vuốt tóc mình mới giật mình vùng dậy thấy anh đang nhìn cô,quá vui mừng cô nói;
“Anh tỉnh rồi hả,anh làm tôi hết hồn,anh thấy trong người thế nào? Có cần gọi bác sĩ không? Anh muốn ăn gì không?....”Bộ dạng của cô bây giờ khiến anh dở khóc dở cười:
“Dừng !!!!Em làm ơn bình tĩnh hỏi từng câu một thôi em nói như súng bắn liên thanh sao anh trả lời được.” Thiên Ân nói xong lại thấy cô đột nhiên im lặng cúi đầu xuống : “Em làm sao thế sao không nói gì nữa mọi khi vẫn nhanh mồm nhanh miệng lắm cơ mà.”
“Em ..em xin lỗi tất cả là lỗi của em vì cứu em nên giờ anh mới phải nằm đây”.Nói xong mắt cô cũng đã ngấn lệ.Anh vòng tay kéo cô vào lòng : “Ngốc ạ chỉ cần em không sao là tốt rồi.Lần sau ra đường cẩn thận hơn là tốt rồi chứ không em chết anh biết cãi nhau với ai bây giờ!" Cả đời này cô ghét nhất bị người khác nói mình ngốc cho nên mặc dù thân là người đi xin lỗi nhưng khi nghe từ này cô vẫn ngay lập tức vùng ra mắng người:
“Không cho phép nói em ngốc,anh mới là người ngốc thấy nguy hiểm mà còn lao ra lỡ có chuyện gì thì sao. Mà anh đừng có trù em chết sớm,anh yên tâm thầy bói nói em sống dai lắm ,em không tin em sẽ chết trước anh đâu, hiểu chưa?” Mắng người xong còn thè lưỡi ra mà lêu lêu rất giống phong cách của cô.
Thực ra từ lúc Thiên Ân tỉnh Hoàng phu nhân đã biết nhưng vì không muốn quấy rầy hai người nên bà chỉ đứng ngoài ,nhìn cảnh tượng trước mắt bà nhoẻn miệng cười và thầm nghĩ trong bụng “con trai à con đường chinh phục vợ của con còn dài sẽ còn nhiều vất vả đây.” Qua chuyện vừa rồi bà biết thật ra trong lòng Vân cũng có con trai bà chỉ là cô bé ngốc nghếch ấy không nhận ra mà thôi.Nếu không thích thì sao một cô gái lại có thể khóc đến thương tâm vì một chàng trai lại còn không màng bản thân cũng đang bị thương cầu xin bác sĩ cho hiến máu để cứu con trai bà. Và có lẽ để cô bé này nhận ra được và tiếp nhận con trai bà thì anh còn phải vất vả dài dài.
Vì bị rạn xương nên phải bó bột ở chân, việc đi lại cũng tương đối bất lợi còn các vết thương khác đều không đáng lo nên anh chỉ nằm viện mấy ngày là về nhà nghỉ phép dưỡng bệnh .Nói là dưỡng bệnh nhưng cũng chả khác đi làm cho lắm vì mọi việc của công ty đều được anh đều được xử lí thông qua mạng internet hoặc là thông qua một cuộc họp tại nhà chả khác nào là dời văn phòng về nhà hết.Mà cô thân là thư kí riêng cho nên không thể thiếu phần được bởi nơi làm việc của cô cũng đã được”dọn” về nhà anh luôn rồi. Vì anh đi lại khó khăn cho nên cô luôn phải ở bên cạnh để anh “sai bảo” mà điều này anh cầu còn không được đúng là trong cái rủi có cái may mà.