Dọc đường đi cô có bắt gặp một con MS đang kẹp chặt một nhân viên và tiêm vào người đó chất độc để cả cơ thể hóa lỏng tiện cho việc thưởng thức bữa ăn của nó, con MS bị biến đổi không chỉ bề ngoài mà còn về tập tính săn bắt mồi của nhện nữa, nhìn cách nó hút máu thịt đã hóa lỏng từ trong cơ thể người ra, Hàn Nguyệt thấy kinh sợ nhưng cô lại không thể cứu được người đó. Đến mình cô còn chưa lo xong huống chi là người khác, chỉ có thoát khỏi đây tìm cách phá hủy nơi này thì mới có thể bảo vệ cả loài người. Có thể nói Hàn Nguyệt là máu lạnh khi thấy người chết mà không cứu nhưng cô phải làm vậy vì chính sự vị kỉ của mình và cũng vì đại cục mà suy nghĩ, làm gì có ai muốn mình chết thậm chí có kẻ con giẫm đạp lên người khác để sống ấy chứ. Cô buồn thương nhưng lúc này hơn ai hết cô cần một cái đầu lạnh và sự máu lạnh của con ác quỷ đang chế ngự trong cô.
Vì là “đồng loại” nên con MS chỉ quan sát cô rồi khua chân đuổi người nên trên đường Hàn Nguyệt không gặp khó khăn gì nhưng không có nghĩa là thần xui xẻo đã loại cô ra khỏi black list.
Đến chỗ tủ chứa đồ, cô dùng dao mổ để phá khóa, thật may mắn là Hàn Nguyệt tìm được một túi bánh ăn mỳ và vài thanh chocolate, vội xé ra cho vào mồm nhai ngấu nghiến cô cảm thấy bánh và chocolate ngon đến lạ lùng, đúng là khi không có ta mới biết được nó quan trọng đến thế. Hàn Nguyệt bỗng nhiên nhớ ba mẹ vô cùng, nhớ những giây phút bình yên ấm áp bên hai người. Nhưng lúc này nguy hiểm cận kề cô buộc phải cắn chặt rắng nuốt nước mắt vào trong, phải tỉnh táo thì mới có cơ hội sống sót.
Cố tìm thêm vài thứ có ích, Hàn Nguyệt khoác ba lô lên chuẩn bị rời khỏi đây thì nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn từ xa truyền tới, cô nép vào cạnh tủ đưa mắt nhìn về phía lối đi cẩn thận quan sát thì thấy một bác sĩ nam mặc một cái áo blu nhuộm đầy máu hốt hoảng chạy tới đây. Nhìn kĩ thì cô nhận ra đó là Trịnh Khải con trai của viện trưởng Trịnh bệnh viện trung ương, vì hai nhà khá thân nên cậu ta nhất quyết đòi theo đuôi ba mẹ cô đến đây để thực tập. Nhưng đáng lẽ ra bây giờ cậu ta phải quay về rồi chứ vì cậu ta vẫn đang đi học, tại sao lại ở đây lúc này? Hàn Nguyệt bước ra khẽ gọi:
- Trịnh Khải, qua đây.
Nghe thấy tiếng Hàn Nguyệt Trịnh Khải như nắm được cọng rơm cứu mạng, cậu ta lao đến nắm chặt lấy bả vai cô lay mạnh:
- Chị Nguyệt…chị Nguyệt…Giết em! Mau giết em đi.
Trịnh Khải như mất kiểm soát bóp vai cô mạnh đến nỗi Hàn Nguyệt cảm thấy nó sắp nát luôn rồi. Cô giựt tay ra gằn giọng:
- Im miệng, cậu muốn dẫn bọn chúng đến hết đây à?
- Không…không chị ơi, giết em đi xin chị, em không muốn trở thành quái vật như bọn chúng đâu! -Trịnh Khải nhỏ giọng nức nở cầu xin, xin được chết, một ý nguyện thật kì lạ, thật tang thương.
- Nói tôi nghe rút cục đã xảy ra chuyện gì? Nói cho rõ ràng thì tôi mới giúp được cậu.-Hàn Nguyêt cố gắng trấn an cậu ta.
- Vâng…vâng…em kể: Trước khi rời đi thì ba mẹ chị có đưa cho em một số tài liệu về kháng nguyên của BA-Virus bảo em nghiên cứu, tuy mới chỉ là ý tưởng ban đầu nhưng em cũng đã cố gắng tạo ra một loại thuốc làm giảm tốc độ phân bào nhưng hiệu quả không đáng kể. Em bèn mang tài liệu và thuốc mới nghiên cứu được sang khu A để thảo luận với tiến sĩ Chu nhưng không ngờ ông ta…ông…ta…hự…a…bg-ssp-{height:px}
- Cậu làm sao vậy, mau tỉnh táo lại cho tôi.
Trịnh Khải ngã ra đất, cả người co giật liên tục, miệng mở rộng, từ khóe miệng trào ra dòng dịch vàng hôi thối. Cậu ta với tay, nói trong vô vọng
- Chị…mau giết em đi, em không muốn sống như một con quái vật nửa người nửa nhện đâu, ông ta đã cấy nó vào em…hự…hự…mau…nếu không…không kịp nữa.
Bên hông cậu ta da thịt bắt đầu nứt ra những cái chân khớp ngọ nguậy bắt đầu lòi ra ngoài, Trịnh Khải hét lên đau đớn, cậu ta nắm lấy tay Hàn Nguyệt nói ngắt quãng như sắp rời khỏi cõi đời này, có lẽ vậy vì cậu sẽ chẳng còn là mình, chẳng còn nhân tính nữa:
- Cầu xin chị hãy chăm sóc cho ba mẹ em hãy bảo vệ họ nơi này không cầm chân chúng được lâu đâu, em…em sẵn sàng rồi, chị.-Trịnh Khải nhắm mắt thả lỏng như sắp được giải thoát, mặc kệ cơn đau xé thịt xé da của cơ thể đang biến đổi.
Rút ra con dao gọt hoa quả trong ba lô mà cô vừa tìm được ra, nắm chặt trong tay Hàn Nguyệt thở dài:
- Được, tôi sẽ giúp cậu, ra đi thanh thản.-Hàn Nguyệt cầm cây dao đâm mạnh vào ngực trái của Trịnh Khải, máu phun ra nhuộm đỏ cả mặt cô và gương mặt của cậu ta- một gương mặt thư thái an nhàn như đang chìm vào giấc ngủ vậy, không đau đớn, không sợ hãi. Một nhà khoa học đầy triển vọng đã ra đi như vậy, cậu không đáng phải chết chỉ là cậu tin nhầm người, tin tên Chu Bá Anh hồ ly xảo quyệt kia mà phải chết.
“Cậu yên tâm tôi sẽ coi ba mẹ cậu như ba mẹ ruột mà đối đãi và Chu Bá Anh hắn có lẽ đã chết mà cho dù hắn có thoát được thì tôi cũng sẽ từ từ mà giết hắn đến xương cũng không còn” Hàn Nguyệt mở tay ra nhìn cái USB mà Trịnh Khải đưa cho mình khi nói lời cuối cùng ra nghĩ.
Lau đi vết máu trên mặt cô đứng lên tiếp tục chạy nhanh về phía lối thoát hiểm.
Lúc này, trong phòng thí nghiệm một con quái vật mới đã được hình thành trở thành kẻ đầu sỏ khiến máu tươi sẽ nhuộm đỏ cả địa cầu.