Góc Khuất Số Phận

chương 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau một đêm dài sẽ là một ngày mới tràn đầy sự lạc quan, Lưu Đan cảm nhận sâu sắc được điều đó từ khi cô mở mắt ra và nhìn thấy Minh Hạo ngủ quên bên cạnh mình từ lúc nào, không động đậy, không làm ồn, cô lẳng lặng quan sát từng đường nét trên gương mặt anh và phát hiện ra một điều, đã rất nhiều lần cô thầm nhìn anh nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy anh lại đẹp trai như lúc này, vẻ đẹp của một người đàn ông trưởng thành chân chính.

_Em nhìn gì vậy? Bộ anh đẹp trai lắm sao?

Minh Hạo bất ngờ mở mắt ra nhìn.

Lưu Đan giật mình trước ánh mắt đột ngột của Minh Hạo, cô lúng túng chẳng biết nói gì ngoài việc quay lưng về phía anh.

Đưa tay kéo người Lưu Đan quay lại, Minh Hạo mĩm cười.

_Mắc cỡ gì chứ, giữa anh và em thì có gì mà mắc cỡ?

_Đâu có, chỉ là hơi bất ngờ thôi mà

Lưu Đan bào chữa.

Minh Hạo nhìn Lưu Đan mĩm cười không nói, bất chợt tiếng gõ cửa làm cả anh và cô giật mình ngước nhìn thì phát hiện ra Hải Đăng, không biết đã đến từ lúc nào.

_Mới sáng sớm mà đã tình tứ như vậy rồi sao?

Hải Đăng buông lời trêu ghẹo.

Lưu Đan bối rối cuối đầu lặng thinh, còn Minh Hạo thì nhe rằng cười tỉnh bơ.

_Cậu đi đâu mà sớm vậy, Hải Đăng?

_Đi tìm cậu chứ còn đi đâu nữa, đêm qua không thấy cậu về nhà bà ngoại lo lắng lắm mới sáng tinh mơ đã kéo mình dậy bảo đi tìm cậu, mình đoán là cậu ở đây cho nên tới đây trước tiên, không ngờ đúng là cậu đang ở đây thật

_Hôm qua Lưu Đan không được khỏe cho nên mình phải ở lại chăm sóc cho cô ấy

Minh Hạo giải thích.

Hải Đăng tinh ranh mĩm cười hàm ý.

_Mình có nói gì đâu mà cậu lại giải thích, chẳng lẽ đêm qua hai người…

_Không có đâu cậu đừng hiểu lầm

Minh Hạo vội vàng lên tiếng cắt ngang.

Hải Đăng nhe răng cười khí thế.

_Đùa thôi, hai người có làm gì mình cũng chẳng quan tâm đâu, còn bây giờ cậu mau về nhà đi, về cho bà ngoại yên tâm

Nhìn thấy Lưu Đan có vẻ đã đỡ hơn nhiều Minh Hạo gật đầu rồi quay sang nói mấy lời với cô, sau đó thì ra về trong tiếng cười đầy ẩn ý của Hải Đăng dưới ánh bình minh rực rỡ của ngày mới.

Vừa về đến trước cổng nhà hình ảnh bà ngoại đập ngay vào mắt Minh Hạo, anh vội kêu to hai tiếng bà ngoại đầy thương yêu, rồi chạy ngay đến vòng tay ôm choàng lấy bà mĩm cười tươi rối như để bà nhìn thấy, cảm nhận và yên tâm hơn khi đứa cháu mà bà hết mực thương yêu đã bình yên trở về trong khỏe mạnh.

Cái giây phút vui vẻ, nụ cười chưa trọn trên môi của Minh Hạo đã vội vàng mất đi khi Hạo Trình bất ngờ từ trong bước ra, và lầm lũi lặng lẽ cuối đầu đi như một chiếc bóng.

_Cậu đi đâu đó

Nghe thấy tiếng Minh Hạo, Hạo Trình dừng bước quay sang nhìn anh.

_Mình đi đâu có cần phải thông báo với cậu không?

_Cậu vào phòng đi mình có chuyện muốn nói với cậu

Dứt lời Minh Hạo bước vào trong chẳng kịp để Hạo Trình có thể nói thêm một câu gì.

Minh Hạo đi rồi Hạo Trình vẫn đứng đó với những suy nghĩ của riêng anh, không ai biết được anh đang suy nghĩ gì chỉ biết sau đó không lâu, anh đã không ra ngoài như dự định mà bước vào trong theo lời Minh Hạo.

Vừa bước vào phòng Hạo Trình lập tức lên tiếng.

_Có chuyện gì cậu nói đi

Minh Hạo nhìn Hạo Trình đôi lát.

_Mình biết là cậu có tình cảm với Lưu Đan, nhưng mình không ngờ cậu lại dám làm ra những chuyện tồi tệ đó

Hạo Trình cười nhếch môi.

_Yêu một người thì có gì mà không dám…

Minh Hạo gật gù.

_Cậu nói hay lắm, với cậu mà cũng biết yêu thật lòng một người hay sao? Nếu thật sự yêu một người thì cậu đã không làm như thế rồi

Mặc cho Minh Hạo có nói gì Hạo Trình vẫn không bào chữa cho hành động của mình, anh bỗng im lặng nhìn Minh Hạo như có vẻ muốn nói một chuyện gì đó nhưng không biết có nên hay không, suy đi nghĩ lại anh quyết định không nên nói hết mọi sự thật về con người Lưu Đan cho Minh Hạo biết trong một hoàn cảnh như thế này.

_Mình biết bây giờ mình có nói gì thì cậu cũng cho là mình đang ngụy biện, mình chỉ muốn nói với cậu, cậu nên suy nghĩ thật kỉ trước khi quyết định tiến xa hơn với Lưu Đan

Câu nói đầy ẩn ý của Hạo Trình nhanh chống tác động đến Minh Hạo, anh nheo mày tỏ vẻ không hiểu, vừa tính lên tiếng hỏi lại thì Hạo Trình đã bước ra khỏi phòng từ lúc nào, anh nhìn theo lắc đầu rồi thay vội bộ quần áo và nhanh chống đến trường để bắt đầu một ngày học tập muộn.

Hạo Trình rời khỏi nhà chưa được bao lâu thì nhận được điện thoại, nhìn thấy là số của Lưu Đan, một ý nghĩ thoáng đi ngang qua đầu, anh vui vẻ nhận lời đến gặp cô mang theo nhiều điều xấu xa.

Vẫn quán café quen thuộc, khi Hạo Trình đặt chân bước vào thì Lưu Đan đã có mặt từ lâu, anh bước tới ngồi xuống lên tiếng nói ngay.

_Cô còn muốn gì ở tôi nữa chứ?

Lưu Đan từ tốn mĩm cười trả lời như chưa từng gây ra một chuyện gì làm ảnh hưởng đến Hạo Trình.

_Làm gì mà anh giận dữ vậy? Chuyện chỉ mới bắt đầu thôi mà

Hạo Trình cười vẻ coi thường.

_Chỉ mới bắt đầu? Cô hại tôi như vậy chưa đủ hay sao mà còn muốn những diễn biến tiếp theo?

Nghe Hạo Trình nói vậy Lưu Đan bật cười khanh khách, rồi chồm người tới gần anh nói nhỏ.

_Em làm như vậy chỉ là đóng kịch thôi anh không nhận ra sao?

_Đóng kịch?

Lưu Đan gật đầu giải thích.

_Phải, em xin lỗi vì làm như thế mà không nói trước với anh một tiếng, nhưng vì lúc đó Minh Hạo xuất hiện bất ngờ quá cho nên em phải làm như thế thì anh ta mới tin đó là sự thật

Hạo Trình nheo mày.

_Ý cô là sao?

Lưu Đan đưa ly nước lên miệng uống một hốp nhỏ rồi lạnh lùng.

_Em chỉ đang lợi dụng Minh Hạo thôi, khi nào đạt được mục đích thì em sẽ cùng anh ra đi, mặc kệ những người ở lại ra sao thì ra

_Cô đang lợi dụng gì ở Minh Hạo?

_Cái đó anh không cần biết, chỉ cần biết em đến với anh ta là giã dối còn với anh mới là tình cảm thật lòng

Lưu Đan đáp.

Nghe qua những gì Lưu Đan vừa nói Hạo Trình bán tính bán nghi, nhưng rồi lại vội cho đó là sự thật với ý nghĩ chỉ có như vậy thì Lưu Đan mới muốn gặp lại anh, và tiếp tục mối duyên cùng anh, giọng anh bỗng nhẹ nhàng.

_Sau này em muốn làm gì phải nói trước với anh một tiếng có biết không?

Mĩm cười Lưu Đan gật đầu tươi rối.

_Em biết rồi

Lưu Đan khẽ nắm chặt tay Hạo Trình.

_Em yêu anh nhiều lắm Hạo Trình, nhưng em không thể đến với anh vào lúc này, nếu anh thương em thì hãy đợi em thêm một ít thời gian nữa có được không?

Hạo Trình mĩm cười đặt bàn tay mình lên tay Lưu Đan.

_Có câu nói này của em bảo anh chờ đến suốt đời cũng được chứ nói chi là một ít thời gian

Hạo Trình cuối xuống hôn nhẹ lên mu bàn tay Lưu Đan rồi lặng im ngắm nhìn cô lòng dạt dào hạnh phúc và lòng tin, tin rằng sau cơn mưa trời lại sáng.

Riêng bản thân Lưu Đan, cô cũng nhìn Hạo Trình và chẳng ngần ngại liên tục cho ra đời những nụ cười tươi nhất cùng anh, nhưng trong tận đáy lòng đang suy nghĩ toan tính điều gì thì đó mãi mãi là bí mật của riêng mình cô.

Một ly nước bất ngờ tạt thẳng vào mặt Lưu Đan thu hút hàng chục ánh nhìn của mọi người trong quán.

Lưu Đan hoảng hốt vội nhìn lên xem ai dám làm ra cái trò tát tệ như thế với cô, thì phát hiện ra ánh mắt đằng đằng sát khí của Đổi Đình đang nhìn chăm chăm vào cô bằng cả sự tức giận tột cùng của nỗi đau.

_Cô làm gì vậy chứ tại sao lại tạt nước vào người khác?

Hạo Trình lên tiếng bênh vực Lưu Đan.

Đổi Đình tức tói chỉ vào mặt Hạo Trình và cả Lưu Đan.

_Thì ra là hai người âm mưu với nhau lừa gạt Minh Hạo, tôi sẽ nói chuyện này cho anh ấy biết

Nghe đến đây Lưu Đan mĩm cười lên tiếng.

_Đã lâu rồi không gặp vừa mới gặp lại cô đã đối xử với tôi như vậy rồi, lại còn hâm dọa sẽ đi nói cho Minh Hạo biết chuyện, cô đừng quên là lần trước tôi chỉ là mới cảnh cáo cô thôi đó

Đổi Đình dứt khoát.

_Để tôi xem cô còn kênh kiệu được bao lâu nữa, tôi sẽ đi nói hết mọi chuyện cho Minh Hạo biết rồi đến công an vạch trần bộ mặt của cô sau đó muốn ra sao thì ra, dù gì thì giờ đây tôi cũng chẳng còn gì để mất cả, đã lỡ đánh mất rồi thì mất thêm vài lần nữa cũng có đáng là gì đâu

_Cô tưởng rằng Minh Hạo sẽ tin vào những gì cô nói sao?

Giọng Lưu Đan bình thản.

Đổi Đình nhếch môi cười.

_Cô yên tâm đi chuyện đó cô không cần phải lo, trong thời qua tôi đã làm gì cô có biết không? Tôi đã ngậm đắng nuốt cay mà âm thầm theo dõi hành động của cô, bây giờ trong tay tôi cũng có kha khá những bằng chứng đó, cô có muốn xem không?

Nghe đến đoạn này Lưu Đan nín bặt không thể nói được điều gì ngoài sự tức giận hiện diện rõ ràng trên gương vốn xinh xắn của cô, nhìn thấy Lưu Đan như thế Đổi Đình đắc chí mĩm cười đầy kiêu hãnh, rồi quay lưng bỏ đi để lại hai con người cùng chung một tâm trạng.

_Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?

Hạo Trình bối rối.

Lưu Đan luôn là người bình tỉnh nhất trong những trường hợp như thế này, cô suy nghĩ rồi nói.

_Đừng lo, mọi chuyện cứ để em tính anh chỉ cần âm thầm hỗ trợ cho em là được rồi

Mọi chuyện diễn ra nhanh chống và đúng với những gì Lưu Đan dự tính, khi đến nhà tìm không gặp Minh Hạo, Đổi Đình sẽ đến tận trường để tìm anh.

Lưu Đan và Hạo Trình nhanh chống bắt tay vào kế hoạch đầy tội lỗi, mà chưa bao giờ cô và anh nghĩ vì tình yêu mà mình có thể gây ra những chuyện mất tính người đến như thế.

Lưu Đan liền giả vờ xảy ra chuyện không may gọi điện cho Minh Hạo ra về sớm hơn giờ quy định của trường, vừa nhận được điện thoại báo tin không ổn của cô, anh đã vội vàng xin phép ra về rồi một mạch chảy thẳng đến công viên nơi mà cô đang xảy ra chuyện và đang trông chờ sự xuất hiện của anh.

Công viên buổi chiều tà khá đông người nhưng Minh Hạo vẫn nhanh chống tìm được Lưu Đan, vì chính nơi cô đang đợi anh cũng chính là nơi mà lần đầu tiên anh tình cờ gặp cô để rồi một tình yêu bắt đầu.

Chạy thẳng một mạch từ trường đến công viên nhìn thấy Lưu Đan vẫn ổn, vẫn một mình ngồi trên chiếc ghế đá đợi chờ, Minh Hạo cảm thấy phần nào nhẹ lòng, ít ra cô vẫn bình yên cho đến khi anh xuất hiện.

_Lưu Đan có chuyện gì vậy em?

Minh Hạo vừa thở vừa hỏi.

_Chân của em hình như là bị trật rồi anh cổng em về nhà đi

Minh Hạo thở phào nhẹ nhõm.

_Thì ra em chỉ bị trật chân, vậy mà anh còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng làm anh cứ lo lắng không yên, thôi để anh cổng em về

Minh Hạo cuối người xuống, Lưu Đan mĩm cười đứng nhè nhẹ lên ôm choàng lấy anh, chỉ một cái thúc nhẹ anh đã dễ dàng cho cô lên lưng mình và nâng bước cổng cô ra về dưới những cơn gió mơn mởn của buổi chiều tà.

Về phần Đổi Đình khi cô vừa đặt chân đến trường tìm Minh Hạo thì cũng vừa lúc tiếng chuông vang lên báo hiệu kết thúc một ngày học tập như mọi ngày, sinh viên các lớp thi nhau ùa ra như ong vỡ tổ tranh thủ trở về nghĩ ngơi sau một ngày dài mệt mỏi, lợi dụng cơ hội đó Hạo Trình trà trộn vào đám đông rồi ra tay đẩy Đổi Đình ngã từ cầu thang của tầng ba lăng dài xuống, đầu cô đập mạnh vào nền gạch máu chảy ra thành một vũng lớn, Đổi Đình ngất lịm đi trong vòng vây của mọi người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio