Ai đó đã từng nói tháng là tháng chia phôi của sinh viên, cứ hễ vào tháng là những sinh viên lại buồn đến nao lòng.
Hôm nay ngồi một mình trên chiếc ghế đá dưới nhành phượng hồng đỏ rực cùng tiếng kêu râm ran nhưng thưa thớt của lũ vẻ sầu nghệ sĩ, lặng lẽ âm thầm nhìn ngắm cảnh những sinh viên tốt nghiệp hạnh phúc trong hoa, trong những vòng tay ôm siết chặt lấy nhau và trong cả nước mắt, Minh Hạo chợt nghĩ đến ngày anh tốt nghiệp chắc cũng sẽ có nhiều nước mắt như những sinh viên tốt nghiệp của ngày hôm nay, khóe mắt anh bỗng cay cay rồi rơi xuống đất một giọt lệ mặn nồng đồng cảm của sự chia phôi.
Cái không gian yên tỉnh của Minh Hạo bị nhiễm tạp âm khi Đổi Đình bất ngờ xuất hiện trước mặt anh tươi cười vui vẻ.
_Anh đang làm gì đó? Sao lại ngồi ở đây một mình?
Bị cắt ngang niềm cảm xúc, giật mình Minh Hạo nhìn Đổi Đình khẽ cười không đáp, nụ cười chất chứa nỗi buồn da diết, Đổi Đình bước đến ngồi cạnh anh rồi tiếp tục.
_Anh đừng cười như vậy, cười như vậy giống thằng khùng lắm, có phải đã có chuyện gì xảy ra với anh rồi đúng không?
Minh Hạo nhìn Đổi Đình một cách tò mò.
_Xảy ra chuyện gì là chuyện gì chứ? Em đang nói gì vậy?
Đổi Đình thản nhiên.
_Thì chuyện giữa anh và cô gái kia
Minh Hạo nhận ra rằng Đổi Đình đang muốn nói đến Lưu Đan liền mĩm cười.
_Không phải chuyện đó đâu
_Vậy là chuyện gì?
Đổi Đình thắc mắc.
Minh Hạo lắc đầu không nói, Đổi Đình tò mò không chịu để yên liền dùng chiêu đã kích để anh nói ra sự thật.
_Em sẽ cạnh tranh với cô ta
Minh Hạo lại nhìn Đổi Đình bằng vẻ mặt tò mò, không hiểu sao một người con gái như Đổi Đình lại đi thích một người đã có người yêu và nhiều lần từ chối mình, anh lên tiếng giải thích.
_Anh lặp lại một lần nữa và anh mong đây là lần cuối cùng anh nói với em về chuyện này, anh có người yêu rồi, anh rất yêu cô ấy cho dù có xảy ra chuyện gì thì anh cũng sẽ không bao giờ đến với em đâu, anh chỉ xem em như đứa em gái trong nhà, mong em cảm nhận và thấu hiểu
Thái độ tự nhiên như chẳng nghe thấy gì Đổi Đình chắc chắn.
_Dù anh có nói gì thì em cũng sẽ không buông tha cho anh dễ dàng như vậy đâu, rồi sẽ có ngày em nhất định sẽ làm cho anh đến với em thay vì đến với cô ta
_Vậy thì em dừng lại đi, bởi vì dù có chết anh cũng sẽ chết bên cạnh người mà anh thương yêu
Minh Hạo dứt khoát.
Đổi Đình bắt đầu nổi nóng vì thái độ kiên quyết của Minh Hạo, cô tức giận nhìn chằm chằm vào mặt anh mà chẳng nói được lời nào, vừa lúc đó vô tình trông thấy Lưu Đan đến tìm anh, Đổi Đình nhanh chống chồm người đến hôn anh tới tấp cố tình để Lưu Đan nhìn thấy.
Bất ngờ trước những nụ hôn mãnh liệt của Đổi Đình giữa chốn học đường, theo phản xạ tự nhiên Minh Hạo đẩy cô ra khỏi người mình và to tiếng.
_Em làm gì vậy chứ?
Không quan tâm đến cảm giác của Minh Hạo, Đổi Đình quay sang nhìn Lưu Đan mĩm cười, nụ cười của người chiến thắng.
Lưu Đan bước tới trước mặt Đổi Đình, chẳng nói chẳng rằng thẳng tay tát vào mặt Đổi Đình một cái dứt khoát.
Minh Hạo nhìn Lưu Đan hoảng hốt trước sự ra tay đột ngột của cô.
Đổi Đình đưa tay xoa xoa mặt rồi cũng trả đủa lại Lưu Đan bằng một tát tay đầy thù hận, nhưng tiếc rằng cái tát tay chưa chạm được gương mặt Lưu Đan đã bị Minh Hạo ngăn cản.
Lưu Đan lên tiếng.
_Tôi đã nói rồi lần trước, nếu như tôi còn nhìn thấy cô có những cử chỉ thân mật với anh ấy thì tôi không biết là tôi sẽ làm gì cô đâu
Hất tay Minh Hạo ra Đổi Đình to tiếng.
_Chuyện không đơn giản như vậy đâu cô hãy đợi đấy
Nói rồi Đổi Đình quay lưng bỏ đi trong sự tức tói tột cùng.
Lưu Đan quay lại nhìn Minh Hạo trách móc.
_Anh không biết tự bảo vệ bản thân mình hay sao? Sao cứ để cô ta muốn làm gì thì làm?
_Em hiểu lầm rồi thật ra lúc nảy sự việc xảy ra bất ngờ quá cho nên anh…
_Cho nên anh đành để yên như vậy chứ gì?
Lưu Đan cắt ngang.
Minh Hạo lặng đi một hồi lâu mới lên tiếng khe khẽ.
_Nếu em không tin anh thì anh có giải thích cũng là vô dụng
Cơn giận trôi qua, Lưu Đan bỗng đến gần Minh Hạo hơn nắm lấy tay anh nhẹ nhàng.
_Em xin lỗi
Dứt lời Lưu Đan quay lưng bỏ đi, Minh Hạo vội vàng đuổi theo cô.
_Anh mới là người phải nói lời xin lỗi
Lưu Đan từ từ quay lại nhìn Minh Hạo nhẹ nhàng nỡ nụ cười trong veo thánh thiện.
_Mình bỏ qua chuyện này đi anh
Minh Hạo siết chặt tay Lưu Đan mĩm cười rồi cùng cô ra về, vậy là một ngày dài lại trôi qua.
Màn đêm lại giăng xuống như một quy luật của tự nhiên, ánh trăng buồn chẳng xuất hiện để lại bầu trời đêm một sự cô đơn đến trống trãi tăm tối, không gian xung quanh lặng im như tờ, cái không khí se lạnh sau mưa dần xuất hiện, ánh sáng duy nhất được phát ra từ chiếc đèn ngủ lập lòe mờ ảo, nằm một mình trong căn phòng trống với bốn bức tường trắng xóa Lưu Đan chẳng thể nào ngủ được vì Đổi Đình, người con gái mặt dày mày dạng cứ tìm cách đeo bám chiếm đoạt trái tim Minh Hạo từng ngày, kéo khẽ chiếc chăn mỏng manh đắp ngang ngực tay gác lên trán, vẻ mặt trầm tư, đôi mắt thao thức toan tính, bất chợt cô ngồi bật dậy cười nhếch môi, gương mặt gian sảo, tiếng cười thủ đoạn phát ra trong màn đêm thanh vắng thật đáng sợ.
Bên ngoài trời sắm chớp liên hồi cơn mưa nữa đêm lại kéo đến se lạnh lòng người, nhưng dường như cái giá lạnh của thời tiết lúc này chẳng thể nào so sánh được với cái lạnh bên trong con người của Lưu Đan, chẳng ai có thế ngờ đến một cô gái khả ái lại có những suy nghĩ, những âm mưu toan tính đến mất đi tình người chỉ vì tình yêu.
Thuở nhỏ khi còn ở quê Lưu Đan thường được mẹ kể cho nghe nhiều về chuyện cổ tích tình yêu của hoàng tử và công chúa, tình yêu của hoàng tử và công chúa đẹp tựa pha lê nhưng nhiều trắc trỡ, một chuyện tình bình yên không sóng gió là điều không bao giờ xảy ra, giữa hoàng tử và công chúa luôn có kẻ thứ ba ở giữa tìm đủ mọi cách chia rẽ hai người, không từ bỏ bất cứ một hành động gì thậm chí là sát hại để chiếm được cái mình mong muốn, có lẽ do bị ảnh hưởng và ám ảnh bởi sự hạnh phúc ở đoạn kết của hoàng tử và công chúa, cùng những mưu mô sảo trá của kẻ thứ ba mà giờ đây Lưu Đan bắt đầu vận dụng những cách thức đó để có được tình yêu mà không hề nghĩ đến hậu quả.
Sáng nay cũng như bao nhiêu buổi sáng khác, trời vẫn trong xanh, gió vẫn rì rào, mây vẫn nhẹ nhàng lướt trong gió, ánh nắng vẫn soi rọi khắp muôn nơi, trên cành cao chim vẫn hót thánh thót những bản tình ca cuộc sống tươi đẹp, duy nhất chỉ một mình Lưu Đan sao mà khác quá.
Mới hơn giờ sáng Lưu Đan đã rời khỏi nhà, cô không đến tìm Minh Hạo mà lại tìm thẳng đến ngôi trường đang chứa chấp kẻ phá hoại tình cảm của cô mang tên Đổi Đình, người con gái sinh nhầm thế kỉ.
Lớp học sáng nay bỗng trở nên ồn ào sôi nổi hẳn lên vì sự hiện diện của kẻ lạ mặt nhưng rất xinh đẹp, đám nam sinh vây quanh trầm trồ khen ngợi căng mắt ra nhìn chằm chằm, lũ nữ sinh thì tò mò và phát bực với vị khách không mời, ghanh tị với nhan sắc trời phú của cô gái lạ.
Mười lăm phút trôi qua Đổi Đình bất ngờ bước vào lớp và điều đầu tiên đập vào mắt cô là hình ảnh của một người con gái xa lạ, nhưng lại rất giống Lưu Đan đối thủ nặng kí của cô.
Đổi Đình khoanh tay trước ngực đứng nhìn cô gái lạ không chớp mắt, nhưng lại không dám lên tiếng vì sợ rằng đó không phải là Lưu Đan mà là một nữ sinh khác mới chuyển trường đến, vì lúc này đây Lưu Đan đang đeo một chiếc mắt kính đen to rất khó để nhận biết thật sự đó là người nào.
Cứ lặng nhìn như thế không phải là cách hay, thẳng chân bước tới trước mặt cô gái lạ Đổi Đình lên giọng đàn chị.
_Cô là ai?
Rời mắt khỏi cuốn tạp chí đang đọc Lưu Đan ngước nhìn Đổi Đình không nói, trước cái nhìn không thấy được ánh mắt của đối phương, nhưng Đổi Đình có thể đoán được đằng sau cặp mắt kính kia là một đôi mắt khá sắt bén và chẳng dễ dàng gì đối phó.
Đổi Đình ngập ngừng.
_Tôi…thấy cô rất giống với một người
_Giống ai vậy?
Lưu Đan bất ngờ lên tiếng.
Đổi Đình nhanh miệng đáp trả.
_Là Lưu Đan một kẻ thù của tôi
Mĩm cười, Lưu Đan nhẹ nhàng tháo bỏ chiếc mắt kính đứng dậy tay khoanh trước ngực nhìn thẳng vào mắt Đổi Đình cất tiếng.
_Thì đúng rồi
Quá bất ngờ trước sự xuất hiện của Lưu Đan tại lớp học, Đổi Đình bàng hoàng chẳng nói lên lời.
_Đi theo tôi
Lưu Đan nói như ra lệnh rồi bỏ đi trước trong ánh nhìn của lũ sinh viên.
Sự bàng hoàng trôi qua nhanh chống, sự tức giận vội vàng chiếm chổ trong con người Đổi Đình, ngay lập tức cô thẳng bước đi theo xem thật ra ngày hôm nay Lưu Đan đang muốn giở trò gì.
Căn tin trường sáng hôm nay rất đông sinh viên ai nấy ăn uống nói cười vui vẻ, loáng thoáng đâu đó ít lắm mới nhìn thấy được một vài con mọt sách vừa tranh thủ gặm bánh mì bánh tiêu hay gối xôi gất đỏ hồng ngọt lịm tình người của bà ngoại nuôi, vừa tranh thủ xem lại bài một cách siêng năng vượt quá giới hạn của một sinh viên thế kỉ , xem ra cuộc sống của họ rất đơn thuần và mộc mạc, Lưu Đan thầm nghĩ chắc hẳn một điều tất cả những sinh viên này chẳng có ưu phiền gì trong cuộc sống, cuộc sống của họ chỉ đơn giản là ăn và học, thế nhưng hỏi trong đám sinh viên đó có được bao nhiêu là kẻ bước vào ngôi trường đại học kiến trúc này bằng chính sức lực hay đây chỉ là những thành phần dư tiền dư của thiếu sự quan tâm?.
Nhìn những anh chàng cô nàng cắm cúi vừa xem bài vừa ăn vội gối xôi uống đại ly nước mới cảm thấy thương, thấy hình ảnh đó thật đẹp biết bao, nhìn cảnh này Lưu Đan chợt mĩm cười nho nhỏ khi nhớ tới thời còn học dưới quê, cô cũng cùng bạn bè vừa tranh thủ ăn uống, vừa vội vàng ôn bài chuẩn bị cho tiết học đầu tiên, nhớ nhất là cùng người bạn thân ngồi tựa lưng vào nhau dưới góc cây mà cùng ăn cùng học, kí ức thời học sinh dưới quê của cô chỉ có bấy nhiêu đó, nhưng là kỉ niệm đẹp kỉ niệm chẳng thể nào quên của một thời học sinh hồn nhiên trong sáng.
Đổi Đình bước tới trước mặt che khuất tầm nhìn của Lưu Đan cắt ngang niềm vui nho nhỏ trong cô.
Lưu Đan đưa mắt nhìn Đổi Đình thẳng thắng hỏi.
_Mẹ cô không dạy cô phép lịch sự hay sao?
_Cô…
Đổi Đình tức giận.
Vừa lúc đó hai ly nước mát được mang ra, Lưu Đan nhếch môi cười.
_Bình tỉnh đã, uống nước trước đi rồi muốn nói thì gì suy cho nghĩ kỉ rồi hãy nói, nếu không người ta lại tưởng thời buổi bây giờ là thời buổi của chó mèo
Trước dám đụng chạm tới mẹ giờ lại dám nói mình là chó mèo, Đổi Đình không kiềm chế được sự tức giận đứng bật dậy to tiếng.
_Nếu tôi là chó mèo thì cô cũng là gà vịt tầm thường chứ chẳng hơn gì mà đắc chí
Câu nói của Đổi Đình vừa kết thúc hàng trăm ánh mắt đỗ dồn nhìn về cô vẻ khinh khi một nữ sinh đại học lại có thể nói ra những lời như thế ở chốn học đường, một vài người lắc đầu chê bai, một số khác thì nhổ nước bọt cười chê.
Lưu Đan mĩm cười đắc chí.
_Tôi đã nói rồi mà trước khi nói gì phải suy nghĩ cho thật kỉ
Tức giận, Đổi Đình ngồi xuống vị trí cũ nói mà không nhìn mặt Lưu Đan.
_Thật ra có chuyện gì mà cô tìm đến tận đây mau nói đi tôi không có nhiều thời gian đâu?
Nét mặt Lưu Đan bỗng trở nên nghiêm khắc đến đáng sợ.
_Tôi muốn cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Minh Hạo
Nghe đến đây Đổi Đình bật cười trơ trẻn.
_Cái gì? Cô muốn tôi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Minh Hạo à? Cô đang mơ hay tỉnh vậy Lưu Đan?
_Cô nghĩ sao cũng được, nói tóm lại cô đừng bao giờ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của Minh Hạo nữa nếu không…
Chưa nói hết lời Đổi Đình bất ngờ chen ngang.
_Nếu không thì sao? Chẳng lẽ cô giết tôi à?
Lưu Đan nhìn thẳng vào mắt Đổi Đình một hồi lâu rồi lên tiếng.
_Cô đừng thách thức tôi coi chừng tôi làm thật đó
Tiếng cười trơ trẻn của Đổi Đình lại vang lên to hơn rồi đột ngột dừng lại.
_Tôi thách cô đó
Lời nói kết thúc là sự hiện diện của hai ánh nhìn sắt lửa thẳng chói vào nhau như đang thách thức, và cuộc chiến có thể sẽ xảy ra bất cứ lúc nào.
Khẽ gật đầu Lưu Đan khẳng định.
_Tôi sẽ giết chết cô nếu cô dám xuất hiện thêm một lần nào nữa trước mặt của Minh Hạo
Đổi Đình gật đầu đáp trả chẳng chút e dè mạnh miệng tuyên bố như đinh đóng cột.
_Tôi đợi cô có giỏi thì làm cho tôi xem đi, sẳn đây tôi cũng nói cho cô biết bằng mọi cách tôi cũng phải có được anh ấy cả linh hồn lẫn thể xác và cả…
Không để Đổi Đình có cơ hội nói hết câu, Lưu Đan tạt thẳng ly nước đang cằm trong tay vào mặt Đổi Đình không chút đắn đo.
Bất ngờ trước sự ra tay đột ngột của Lưu Đan, Đổi Đình luống cuống.
_Cô làm gì vậy chứ? Sao lại tạt nước vào người tôi?
_Đây là bài học đầu tiên tôi dành cho một kẻ trơ trẻn như cô
Nói dứt lời Lưu Đan đẩy ghế đứng dậy đi thẳng một mạch ra khỏi cổng trường, hàng trăm ánh mắt rời khỏi hình bóng cô đã khuất xa dồn hết về Đổi Đình làm cô bối rối lẫn tức giận, rồi nhanh chân chạy về lớp trong ánh nhìn lạ lẫm pha vào đó một chút khinh thường của mọi người.
Ôm sự tức giận Lưu Đan bước ra khỏi cổng trường và lạc bước đến công viên lúc nào mà chẳng hề hay biết, cũng giống như mọi khi hễ có chuyện vui buồn gì trong cuộc sống là cô lại tìm đến công viên, những không hiểu vì sao ngày hôm nay cô lại tới đây mà không hề có dự tính sẳn trong đầu, có lẽ giống như Minh Hạo đã nói công viên giống như ngôi nhà thứ hai của cô, mỗi khi cảm thấy mệt mỏi tự nhiên cô sẽ đi về nơi an toàn nhất đó chính là mái ấm gia đình mà chẳng cần phải bận tâm suy nghĩ.
Ngồi một mình trong công viên với chiếc ghế đá quen thuộc, trên cành cao tiếng chim cứ ríu rít như đang ca hát rộn ràng những giai điệu êm ái, nhẹ nhàng Lưu Đan khẽ nhắm đôi mắt, cảm nhận sự êm ái đó sau những chuyện vừa xảy ra trong cuộc sống vốn đầy những niềm đau, những va vấp của cô.
Loáng thoáng bên tai nghe giọng ai đó khá quen thuộc cứ hô diễn rồi cắt, cắt rồi lại diễn, Lưu Đan vội vàng mở mắt ra nhìn xung quanh và phát hiện ra ở phía xa xa thấp thoáng một đoàn làm phim nhưng ngộ ở chỗ đoàn làm phim không đến chục người, hình ảnh Hải Đăng người bạn cùng nhà với Minh Hạo nhanh chống đập vào mắt cô, cô vội bước tới và đứng bên ngoài lặng lẽ quan sát.
_Không quay nữa, không quay nữa, các cậu diễn dở quá
Hải Đăng bực bội lên tiếng phá vỡ không gian tỉnh lặng.
_Cậu chỉ cần quay thôi để ý làm gì đến việc diễn xuất của dàn diễn viên nghiệp dư tụi mình
Một chàng trai lên tiếng.
Chàng trai đứng kế bên minh họa.
_Phải rồi, cậu chỉ cần quay cho đẹp là được
Cô gái ngồi dưới góc cây đưa tay làm quạt cũng tranh thủ chen vào ít lời.
_Mình thấy các cậu ấy nói đúng đó Hải Đăng, cậu học quay phim chứ có phải học đạo diễn đâu mà cần tụi mình phải diễn cho thật tốt, cái quan trọng cậu cần phải làm là quay sao cho những thước phim thật đẹp, thật sinh động chưa bao giờ có chứ không phải là phần diễn xuất của tụi mình
Hải Đăng khẽ gật đầu.
_Mình cũng biết là như vậy nhưng các cậu diễn không tốt mình lại không thể nào quay được, thôi hôm nay dừng ở đây vậy
Nói rồi Hải Đăng nhanh chống thu dọn dụng cụ rồi vội vội vàng vàng ra về, vừa quay đầu nhìn lại anh tình cờ nhìn thấy ánh mắt Lưu Đan đang hướng về mình, bờ môi hồng hào như cách hoa anh đào mĩm cười xinh xắn rồi khẽ gật đầu nhẹ như lời chào hỏi.
Quá bất ngờ trước sự có mặt của Lưu Đan, Hải Đăng đứng như trời trồng chỉ biết đưa mắt ra nhìn cô mà chẳng nói được lời nào thậm chí chỉ là một cái gật đầu nhẹ đáp lại cái gật đầu như lời chào hỏi kia của cô anh cũng không thể làm được trong lúc này, cho đến khi cô bước đến gần anh hơn và hỏi chuyện thì anh mới bắt đầu định thần lại, và trò chuyện cùng cô một cách lưu loát thân thiện.
_Hải Đăng, anh đang quay phim sao?
Hải Đăng đưa tay gãi đầu e ngại.
_Ờ…anh chỉ quay chơi thôi không thể gọi là phim được
Không nói gì Lưu Đan chỉ nhìn Hải Đăng mĩm cười hiền hậu như một nàng tiên lạc giữa chốn phàm trần, lúc này đây anh cảm thấy cô thật đẹp và chắc chắn một điều giây phút này anh đã mến cô.
_Chết tiệt sao mình lại như vậy chứ? Lưu Đan là bạn gái của Minh Hạo, không được, mình không thể nào có tình cảm với Lưu Đan
Hải Đăng thầm nghĩ và tự trách bản thân mình thật tiểu nhân, bạn gái của bạn thân mình mà cũng muốn yêu thật đáng xấu hổ, anh vội quay mặt đi vì sợ rằng nhìn vào đôi mắt buồn của Lưu Đan anh lại không thể kìm chế được tình cảm của mình, lúc đó mọi chuyện sẽ rắc rối lên gấp tỉ lần.
Hải Đăng không nói gì Lưu Đan cũng lặng thinh nhìn trời nhìn đất, buột anh phải lên tiếng.
_Không phải bây giờ em đang có mặt ở trường hay sao? Sao em lại đến công viên vào lúc này?
Câu hỏi của Hải Đăng như lời đánh thức sự câm lặng của Lưu Đan, cô thở dài rồi đáp lời nhẹ nhàng.
_Hôm nay…em cô đơn
Câu nói năm chữ này của Lưu Đan như nói lên hết sự buồn bã trống trãi hoang vắng trong lòng, Hải Đăng có thể hiểu được điều đó nên chẳng dám mở miệng hỏi thêm câu gì sợ lỡ lời sẽ làm cho nỗi buồn ấy nhân lên gấp bội, anh chọn cách im lặng và đi bên cạnh cô như một phương pháp hay nhất trong những hoàn cảnh như thế này.
Đang đi Lưu Đan bỗng dừng lại quay sang nhìn Hải Đăng một hồi lâu mới nói.
_Hải Đăng, nếu như anh phát hiện ra có một người đang lừa dối anh thì anh sẽ như thế nào?
Đột ngột tự dưng Lưu Đan lại hỏi một câu như thế Hải Đăng chẳng biết trả lời thế nào ngoài nụ cười gượng gạo hiện diện trên môi.
_Ờ…Sao tự nhiên em lại hỏi như thế?
Lưu Đan hối thúc.
_Thì anh cứ trả lời đi
Hải Đăng gãi đầu ngập ngừng.
_Tùy vào sự lừa dối nặng hay nhẹ, và có mục đích gì thì anh sẽ có cách giải quyết khác nhau
Lưu Đan vội vàng.
_Là sự lừa dối rất nặng nề nếu biết sự thật có lẽ người ta sẽ cảm thấy rất đau đớn, anh sẽ giải quyết thế như thế nào?
Hải Đăng nhanh miệng.
_Nếu vậy thì anh sẽ không bao giờ tha thứ cho người đó
Năm chữ không bao giờ tha thứ của Hải Đăng như xoáy sâu vào lòng ngực Lưu Đan làm cô đau nhói cỏi lòng gục xuống ngay bên đường, chẳng thể nào bước đi thêm được bước nào dù rằng chỉ là nữa bước nhỏ.
_Em sao vậy Lưu Đan?
Hải Đăng hấp tấp trong sự lo lắng.
Lắc đầu Lưu Đan trả lời.
_Em không sao chỉ là hơi mệt một chút
Dứt lời Lưu Đan đứng dậy, Hải Đăng vội đỡ cô vào chiếc ghế đá gần đó ngồi xuống nghĩ ngơi.
_Cám ơn anh
Lưu Đan khẽ nói.
Vừa lúc đó Hải Đăng nhận được điện thoại không biết có chuyện gì quan trọng nhưng trông vẻ mặt anh rất hốt hoảng và lo lắng, cuộc nói chuyện kết thúc chỉ vỏn vẹn trong vài câu, anh quay sang nhìn Lưu Đan không biết nên nói gì.
_Có chuyện gì sao anh?
Hải Đăng ngập ngừng.
_Ờ…Lưu Đan à, em về nhà một mình có được không?
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Hải Đăng, Lưu Đan biết mình cần phải làm gì vội đáp.
_Anh đừng lo cho em, anh có việc gì thì cứ đi đi em về một mình được mà
_Uhm…Vậy anh đi trước nha?
Nói dứt lời chẳng cần nghe câu trả lời từ Lưu Đan, Hải Đăng nhanh chống chạy đi trong sự lo lắng.
Lưu Đan ngồi nhìn theo bóng dáng Hải Đăng cho đến khi khuất hẳn mới đứng dậy buông tiếng thở dài, rồi lê từng bước hiu quạnh trở về trên con đường quen thuộc.