Tiếng con gà trống của Hải Đăng mang từ dưới quê lên nuôi để bầu bạn cùng anh cất cao tiếng gáy báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu.
Như thường lệ Minh Hạo luôn là người thức dậy thứ hai sau bà ngoại nuôi, anh quay sang đánh thức Hải Đăng và Hạo Trình rồi vào toilets làm vệ sinh cá nhân, sau đó thì giúp bà ngoại dọn hàng, rồi ăn vội gối xôi để bắt đầu một ngày mới tràn ngập niềm hy vọng.
_Ăn từ từ thôi con coi chừng mắt nghẹn bây giờ
Giọng bà ấm áp.
Minh Hạo vừa ăn vừa nhìn bà mĩm cười.
_Hôm nay con có một chuyện rất quan trọng, cho nên con phải tranh thủ
Bà đưa cho Minh Hạo một ly nước.
_Có chuyện gì thì cũng từ từ chứ con
Hải Đăng đang dọn hàng giúp bà nghe thấy liền lên tiếng.
_Có những chuyện không thể từ từ được đâu ngoại
Nói rồi Hải Đăng nhìn Minh Hạo cười hàm ý, Minh Hạo cũng nhìn anh mĩm cười đáp trả.
_Sáng nay làm phiền cậu rồi
Hải Đăng đánh vào vai Minh Hạo một cái bôm bốp trách móc.
_Cậu nói gì vậy chứ, anh em với nhau có gì mà phiền, cậu mà còn nói như vậy nữa coi chừng mình dạy cho cậu một bài học đó
Minh Hạo gãi đầu cười hiền.
_Uhm. Cám ơn cậu
Hải Đăng xua tay.
_Thôi cậu đi đi coi chừng trễ bây giờ
Minh Hạo gật đầu rồi quay sang nhìn bà nói lời tạm biệt, sau đó nhanh chân chạy đi mà bà còn chưa kịp phản ứng, chỉ biết nhìn theo bóng dáng anh, lắc đầu rồi mĩm cười trong lòng vui vẻ.
…
Sáng hôm nay bầu trời bỗng đẹp lạ thường xanh ngắt một màu, ánh nắng dịu dàng làn gió mong manh, người người dạo phố tiếng cười rôm rã, trên đường đến nhà Lưu Đan, Minh Hạo ghé qua cửa hàng bán hoa mua cho cô một đóa hồng thật lớn rồi đến trước nhà cô chờ đợi, thật may mắn khi anh vừa đặt chân đến trước cổng nhà thì cũng vừa lúc cô mở rộng cánh cửa đón chào những ánh nắng ban sớm rất mong manh và huyền dịu, những sợi nắng nhanh chống len lói vào từng ngốc ngách trong nhà và đậu lên cả bờ vai trắng ngần thon thả của cô khi còn chưa nhận được sự đồng ý, anh vội nép người sang một bên âm thầm quan sát người con gái mà cuộc đời đã ban tặng cho anh trong buổi bình minh, đẹp như một thiên thần trong chiếc áo ngủ gợi cảm.
Lưu Đan ngước nhìn bầu trời hít thở thật sau rồi dang ngang hai tay, mắt nhắm ngần để những tia nắng háo sắc mặc sức ôm lấy cả cơ thể, và cũng đồng thời để cô cảm nhận được sự ấm áp của những tia nắng ban mai, chói chang nhưng không gay gắt.
Nhẹ nhàng Minh Hạo bước ra phía sau vòng tay ôm lấy Lưu Đan hôn nhẹ vào má cô, giật mình cô mở mắt ra nhìn thì thấy trước mắt mình là một đóa hồng đỏ sắc thật lớn, ngạc nhiên, cô quay người lại thì bờ môi đã chạm sát vào bờ môi ấm áp của anh, một cảm giác thật lạ, thật khó mà có thể diễn tả thành lời đang hiện diện trong hai cơ thể tràn đầy nhiệt huyết của tình yêu, nụ hôn bất ngờ của ngày mới như đánh thức từng tế bào trong cơ thể, lửa lòng sôi sục không thể nào cưởng lại được cái hương vị ngọt ngào đến lạ kì của cuộc sống mà người đời thường gọi là tình yêu, riêng bản thân Lưu Đan, cô gọi đó là hương vị thế kỷ hai mươi mốt.
_Em đừng giận anh nữa được không, Lưu Đan?
Minh Hạo bất ngờ lên tiếng hỏi.
Lưu Đan tròn mắt nhìn Minh Hạo.
_Anh đang nói gì vậy chứ?
Minh Hạo không nói gì mà siết tay ôm chặt lấy Lưu Đan hơn, như sợ đánh rơi một món đồ quý giá bằng thủy tinh, nếu vỡ rồi sẽ không bao giờ có thể hàn gắn lại được.
Lưu Đan lấy làm lạ trước những hành động của Minh Hạo diễn ra trong buổi sáng đẹp trời ngày hôm nay, nhưng cô không mở miệng hỏi thêm bất cứ điều gì vì chính vòng tay siết chặt đó của anh như một liều thuốc hạnh phúc tiêm sâu vào cơ thể nhỏ bé của cô đến từng đầu mút của các dây thần kinh cảm giác, làm cho nó như đã hoàn toàn tê liệt trước liều thuốc quá mạnh, mạnh nhưng rất ngọt ngào.
Như đang còn say thuốc Lưu Đan chỉ đưa mắt nhìn Minh Hạo mà không nói được một lời nào, rồi đột ngột thẹn thùng chạy ngay vào phòng khi phát hiện ra mình đang mặc trên người một bộ quần áo ngủ thiếu vải, trước mặt người chồng tương lai của ngày mai.
Minh Hạo nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của Lưu Đan vội vội vàng vàng chạy đi, không hiểu sao tự dưng anh lại nhếch môi cười, từ tốn lắc đầu.
Căn nhà tuy không rộng lớn nhưng khi chỉ còn lại một mình, Minh Hạo cảm thấy nó thật bao la, anh ngồi tựa người vào chiếc salon và thầm nghĩ đến một mái nhà hạnh phúc có vợ đẹp con ngoan, và tràn ngập tiếng cười của tương lai không xa.
_Anh đang nghĩ gì vậy, Minh Hạo?
Lưu Đan bất ngờ lên tiếng.
Minh Hạo giật mình ngước nhìn Lưu Đan rồi mĩm cười.
_Anh đang nghĩ đến tương lai của chúng ta
Lưu Đan nheo mày nhìn Minh Hạo lạ lẫm.
_Tương lai của chúng ta?
Minh Hạo gật đầu thật thà.
_Phải, anh đang nghĩ tới cảnh khi anh và em cùng chung sống trong một mái nhà tràn ngập tiếng cười trẻ thơ
Lưu Đan bước tới ngồi tựa đầu vào bờ vai Minh Hạo khe khẽ.
_Anh có muốn cưới em không?
Minh Hạo nhanh miệng.
_Tức nhiên là có
Lưu Đan ngồi dậy nhìn vào mắt Minh Hạo không nói gì, một lúc sau cô đưa bàn tay mình ra trước mặt anh.
_Anh nắm tay em đi
Không hiểu Lưu Đan đang muốn làm gì nhưng Minh Hạo vẫn làm theo, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của cô nâng niu như một báu vật.
_Anh cảm thấy thế nào?
Minh Hạo xoa xoa nhẹ tay Lưu Đan.
_Rất mềm mại
Lưu Đan mĩm cười nắm chặt lấy tay Minh Hạo.
_Hứa với em đừng bao giờ buông tay em ra có được không, Minh Hạo?
Minh Hạo gật đầu rồi ôm Lưu Đan vào lòng không nói gì thêm.
Ngoài kia gió bắt đầu thổi mạnh, ánh nắng vàng hoe đã ngã màu bầu trời trở nên mát mẻ hơn về chiều.
Cuộc sống vốn dĩ bất công, ngày buồn thì kéo dài lê thê ngày vui lại trôi qua như áng mây ngang đầu, cái cảm giác hạnh phúc khi được ở bên cạnh nhau của Lưu Đan và Minh Hạo bị chia đôi khi hoàng hôn dần buông xuống phía chân trời một màu tím cô liêu, có lẽ nó cũng đang ghanh tị với niềm hạnh phúc bất tận của cặp tình nhân cứ tay trong tay sáng chiều có nhau, nên đã vội vàng xua tan ánh bình minh để hoàng hôn lan tỏa một màu, buộc đôi tình nhân phải tạm biệt nhau khi màn đêm đã giăng kín.
Đứng trước cổng nhà, Minh Hạo nhìn Lưu Đan đầy vẻ tiếc nuối, hôn nhẹ lên trán cô rồi mĩm cười hạnh phúc vẫy tay thay lời chào tạm biệt.
Lưu Đan quay mặt đi không dám nhìn theo bóng dáng Minh Hạo dần khuất xa, vì sợ rằng nếu nhìn theo cô sẽ không nỡ để anh ra về, thế nhưng cô đã không làm được điều đó, cô đã quay mặt lại để nhìn anh nhưng anh đã hòa vào dòng người lặng lẽ đi mất rồi.
Màn đêm kéo đến, những ánh sao trời dần dần rủ nhau xuất hiện tô điểm cho nền trời đêm thêm phần lung linh huyền ảo, ánh trăng nữa tròn nữa khuyết cũng bắt đầu ló dạng phía sau đám mây xám mịt mù, gió thổi mạnh hơn, cái lạnh bên ngoài da thịt không bằng cái lạnh trong lòng khi phải đối diện với căn nhà trống trãi cùng hàng ngàn nỗi lòng không thể tâm sự cùng ai.
Xa xa đâu đó trong màn đêm có tiếng ai cất cao câu hò “Sông quê nước chảy đôi bờ để anh chín dại mười khờ thương em” như đánh thức cả một khoảng trời tuổi thơ êm đềm của vùng quê miền tây sông nước, tất cả ký ức của Lưu Đan lại được dịp sống dậy mạnh mẽ.
Đã từ lâu lắm rồi đối với Lưu Đan cái vùng quê yên bình của một thời thơ ngây rất đổi hiền hòa và đẹp tựa giấc mơ pha lê nhưng cô vẫn muốn quên đi, quên đi hết tất cả ký ức của vùng quê yên bình ấy, nhưng dù có cố gắng cách mấy cô cũng không thể nào quên đi được, càng cố quên thì lại càng nhớ sâu sắc.
Giọt nước mắt trong đêm buồn quạnh quẻ khóc cho cuộc đời không như ước mơ bỗng chốc rơi xuống mát lạnh cả mu bàn tay Lưu Đan, cô khóc, khóc rất nhiều, không hiểu vì sao cứ phải khóc khi nhớ đến vùng quê thanh bình của ngày bé con, và cả giấc mơ ngày nào của cô đã sắp thành hiện thật, đưa tay lau nhanh dòng nước mắt lạnh lùng, cô đứng dậy nhìn vào gương tự hứa với lòng sẽ không bao giờ khóc nữa, dù có chuyện gì cũng sẽ không khóc, tuyệt đối không được khóc.
Tiếng chuông điện thoại reo vang cô vội vàng nhấc máy, một giọng nam quen thuộc cất lên.
_Rảnh không em đến đây đi anh có cái này cho em xem hay lắm
_Là ai đó
Lưu Đan nheo mày.
Từ đầu dây bên kia một giọng cười đễu giả vang to.
_Là anh đây, Hạo Trình đây em quên anh rồi sao cưng?
Thở dài chán chường Lưu Đan miễn cưởng hỏi thêm.
_Anh gọi điện cho tôi có chuyện gì không?
Hạo Trình dong dài.
_Chuyện gì thì em cũng biết mà, anh rất nhớ em, em có thể đến đây với anh không?
Bực bội Lưu Đan to tiếng.
_Anh hãy thôi cái giọng đó đi, nếu không có chuyện gì thì tôi tắt máy đây
Nói rồi Lưu Đan chẳng chừng chừ thêm, cô liền tắt máy ngay tức thì nhưng chỉ vừa tắt Hạo Trình đã gọi lại nói với giọng điệu nghiêm túc.
_Nếu em muốn biết con người thật của Minh Hạo thì hãy đến vũ trường Why Love
Dứt lời Hạo Trình tắt máy ngay khi Lưu Đan còn chưa kịp nói gì.
Giọng điệu nghiêm túc của Hạo Trình làm cho Lưu Đan bắt đầu cảm thấy lo lắng, mặc dù cô cho rằng đó chỉ là một cái cớ để Hạo Trình hẹn cô ra ngoài gặp gỡ.
Mười lăm phút trôi qua trong những suy nghĩ mong lung cô quyết định đến gặp Hạo Trình.
Tiếng nhạc ầm ỉ được mở hết công suất hòa cùng ánh đèn mờ chớp tắt liên tục phát ra, cùng khung cảnh nhảy nhót đến quên mất bản thân của khách làng chơi là những gì Lưu Đan nhìn thấy khi vừa đặt chân bước vào vũ trường Why Love, một vũ trường nổi tiếng của vùng đất sài thành.
_Bên này
Hạo Trình cất cao tiếng gọi khi nhìn thấy Lưu Đan.
Nghe thấy tiếng gọi của Hạo Trình, Lưu Đan quay người lại và đi thẳng đến chỗ anh đang trụy lạc.
_Cô ta là ai?
Một cô gái ngồi cạnh Hạo Trình lên tiếng.
Hạo Trình không trả lời mà đưa mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Đan từ đầu đến chân, rồi lại nhìn từ chân lên đầu cười nhếch miệng.
_Đến rồi thì tới đây ngồi đi
Lưu Đan khoanh tay trước ngực vẻ mặt thản nhiên.
_Anh kêu tôi đến đây để nhìn anh trụy lạc như vậy sao?
Hạo Trình bật cười khoái chí.
_Cái gì mà trụy lạc sao nặng lời vậy em?
Lưu Đan bực bội trước thái độ của Hạo Trình nhưng vẫn cố gắng từ tốn.
_Tôi muốn nói chuyện riêng với anh
Nghe vậy, Hạo Trình gật gù nhìn hai cô gái ngồi bên cạnh mình rồi nhìn Lưu Đan mĩm cười hàm ý.
_Nhưng mà các cô ấy đang phục vụ cho anh làm sao có thể đuổi họ đi được chứ
_Thì ra anh cũng có hứng thú với những hạn gái rẽ tiền này
Lưu Đan nói vẻ khích tướng.
Một cô gái nghe thấy tức tói đứng dậy to tiếng.
_Nè, con nhỏ kia mày là ai mà dám ăn nói kiểu đó hả?
Lưu Đan hiên ngang đáp trả.
_Không biết tôi sao? Sao không hỏi anh ta thử xem tôi là ai?
Cô gái vội vàng quay lại nhìn Hạo Trình hấp tấp.
_Thật ra cô ta là ai?
_Là một người rất đặc biệt
Hạo Trình đáp, mắt nhìn thẳng vào Lưu Đan rồi đưa tay ra hiệu cho hai cô gái đi nơi khác.
Hai cô gái liếc nhìn Lưu Đan rồi miễn cưỡng bỏ đi, Lưu Đan bước tới ngồi xuống cằm lấy ly rượu uống một ít.
_Tôi có điểm nào không bằng các cổ sao?
Hạo Trình bật cười lắc đầu.
_Không có
_Vậy tại sao anh không muốn ngồi với tôi?
_Tại vì em quá đẹp anh sợ rằng mình không xứng để ngồi cùng em
Lưu Đan nhếch môi cười.
_Anh cũng biết nói chuyện lắm, nhưng hôm nay tôi đến đây không phải để nghe anh nói chuyện, anh cũng biết tôi ra đây là vì chuyện gì rồi đó
Hạo Trình gật gù.
_Anh biết chứ, nhưng em đến trễ quá người ta đi cùng người khác mất rồi
Lưu Đan nheo mày.
_Là ai chứ?
Hạo Trình uống ít rượu rồi đáp.
_Thì là Minh Hạo chứ còn là ai nữa, anh ta vừa cùng một cô gái rời khỏi nơi đây trước khi em tới
Lưu Đan giật mình khi nghe thấy cái tên Minh Hạo, vô tình đánh rơi chiếc ly đang cầm trên tay xuống sàn vỡ nát, sau giây phút bàng hoàng trước chuyện Minh Hạo đi cùng cô gái khác, Lưu Đan nhìn Hạo Trình mĩm cười bình thản.
_Có lẽ anh đã nhầm rồi, Minh Hạo tuyệt đối không phải là một người như vậy
Không giải thích thêm bất cứ điều gì cùng Lưu Đan, Hạo Trình đẩy chiếc điện thoại của mình về phía cô rồi tiếp tục với những ly rượu đắt tiền.
_Anh làm như vậy là ý gì?
_Em xem đi rồi biết anh có nhìn nhầm hay không?
Lưu Đan cầm lấy chiếc điện thoại đưa lên xem, đập ngay vào mắt cô là hình ảnh Minh Hạo đang tay trong tay với một cô gái, chẳng phải là ai xa lạ mà chính là Đổi Đình rõ mồn một.
Lưu Đan cố tỏ ra bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra, đặt chiếc điện thoại xuống bàn đẩy về phía Hạo Trình, rồi đứng dậy ra về mà chẳng nói với anh lời nào.
Hạo Trình quay người nhìn theo cười nhếch miệng gian sảo đầy vẻ đắc chí, rồi ung dung bước ra sàn nhảy lắc lư theo điệu nhạc sôi động ầm ỉ cùng các cô gái buông hương bán phấn, quên trời quên đất.
Bước ra khỏi vũ trường Lưu Đan đón ngay taxi đến nhà tìm gặp Minh Hạo và được Hải Đăng cho biết anh vẫn chưa trở về, cô thất vọng gật đầu chào buồn bã rồi ra về trong hịu quạnh, nhìn theo từng bước chân mệt mỏi của cô, Hải Đăng tinh tế nhận ra lại có chuyện không ổn đang xảy ra với một cuộc tình vội vàng bắt đầu.
Bước đi lang thang trên đường phố với tâm trạng buồn đau khổ sầu chẳng biết lê bước cô liêu về đâu, Lưu Đan một mình gậm nhấm nỗi buồn cứ đi hết con đường này đến con đường khác mà chẳng có điểm dừng nhất định, cuối cùng cô quyết định quay về nơi mà Minh Hạo sẽ trở về chờ anh trông vô vọng.