10
Lời vừa dứt, một nhóm cảnh sát mặc thường phục xông vào.
“Chúng tôi nhận được tin báo các anh chị tụ tập ở đây để đánh nhau, hãy cùng chúng tôi về trụ sở công an lập biên bản”.
Tôi đỡ Trần Nghiễn rồi quay người rời đi.
Nhưng trong giây tiếp theo, Tang Hằng đã nắm lấy cổ tay Trần Nghiễn từ phía sau.
Anh ta khàn giọng nói:
"Tôi —— "
Trần Nghiễn dừng lại và nhướng mày.
"Còn muốn đánh tiếp?"
Tôi sợ rằng Trần Nghiễn sẽ lại đánh nhau với anh ta, vì vậy giọng điệu của tôi trở nên lạnh lùng.
"Đi thôi."
Tang Hằng, người luôn tỏ ra lạnh lùng, giờ đây mắt đỏ hoe ngấn nước.
"Không đi có được không?"
Tôi không trả lời mà chỉ xoay người rời khỏi phòng.
Trong đồn cảnh sát.
Khi tôi bước vào với túi thuốc vừa mua ở hiệu thuốc gần đó.
Viên cảnh sát làm nhiệm vụ đã hỏi ai là người ra tay trước.
Trò chơi được tổ chức bởi Tang Hằng.
Những người đó vẫn tự nhiên đứng ra nói đỡ cho Tang Hằng.
Khi tôi đặt chiếc túi lên bàn và lấy miếng gạc iodophor ra, mắt Tang Hằng hơi sáng lên.
Di chuyển chiếc ghế về phía tôi một chút, anh ta đưa cánh tay chưa được xử lý ra trước mặt tôi.
Ngoài ra còn có những mảnh kính vỡ găm vào tay trông rất đau đớn.
Tôi không ngạc nhiên trước hành động của Tang Hằng.
Bởi vì trong hai năm qua, tôi ghét nhất khi nhìn thấy anh ta bị thương.
"Hứa Nguyện à, những gì cô vừa nói chỉ là mấy lời lúc tức giận thôi đúng không?
"Tôi biết mà."
Tang Hằng đưa ánh mắt chuyển hướng sang Trần Nghiễn, giọng điệu như cố ý khiêu khích:
"Cô không chịu được khi tôi bị thương, cô từng vì mấy vết thương của tôi mà rơi nước mắt rồi còn gì."
Trần Nghiễn không nói nhưng tay hơi siết chặt nắm đấm ở bên cạnh.
Tang Hằng nhẹ nhàng thở ra một cái.
"Cô bây giờ cho tôi uống thuốc, tôi sẽ coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra."
Tôi thậm chí còn không buồn nhìn anh ta một lần.
Quay đầu sang một bên, tôi nhẹ nhàng lau vết thương ở khóe miệng của Trần Nghiễn bằng một chiếc tăm bông có tẩm chút cồn.
Trần Nghiễn sững người rồi rít lên.
Anh ấy nhìn tôi với vẻ đau đớn.
"Đau quá!"
Tang Hằng, người vẫn còn đang nói chuyện luyên thuyên đã trở nên im lặng.
Bầu không khí lập tức giảm mạnh.
“Đau ở đâu?”
Động tác của tôi trở nên nhẹ nhàng hơn.
Từng chút một bôi thuốc cho Trần Nghiễn và ném tăm bông vào thùng rác.
Lúc sau tôi nói điều gì đó với viên cảnh sát đang lập biên bản.
“Anh cảnh sát, tôi chỉ ngồi ở đó chứ không làm gì.”
“Tôi làm chứng rằng Tang Hằng là người ra tay trước.”
11
Khi Trần Nghiễn dẫn tôi ra khỏi đồn cảnh sát.
Tang Hằng cứ nhìn chằm chằm vào lưng tôi.
"Chỉ vì cậu ta mà cô muốn làm khó tôi như thế này sao?"
Không ngước lên, tôi đi ngang qua anh ta và nói:
"Đó không phải là làm khó.”
"Chúng ta là nên dừng lại ở đây thôi Tang Hằng."
Tang Hằng ngơ ngác nhìn tôi còn mình thì lướt qua anh ta.
Đi bộ trên đường với Trần Nghiễn.
Trong nhận thức muộn màng, tự hỏi tôi vừa làm cái quái gì vậy.
Tôi và Trần Nghiễn chỉ gặp nhau hai lần.
Lần đầu tiên tôi muốn chạm vào cơ bụng của anh ấy nhưng hôm nay đã hôn môi rồi.
Nhiệt độ tăng lên không thể kiểm soát trên khuôn mặt.
Những cơn gió cuối thu có chút mát mẻ nhưng vẫn không làm dịu đi cái nóng lúc này.
Tôi cố làm cho bầu không khí bớt kỳ lạ hơn nên hỏi anh:
"Tại sao cậu lại ở đó?"
"Đội bóng rổ của chúng tôi đang có một sự kiện ở đó ngày hôm nay và đi ngang qua hộp đen của cậu."
Chủ đề quay lại hộp đen vừa rồi.
Tôi đột nhiên phát hiện lỗ tai của Trần Nghiễn cũng hơi đỏ.
Anh ấy chợt quay đầu lại nhìn tôi.
"Cậu không còn thích Tang Hằng sao?"
Anh ấy dừng lại dưới ngọn đèn đường, ánh đèn vàng ấm áp từ đỉnh đầu chiếu xuống làm mờ đi đường nét trên khuôn mặt.
Thêm đó là một chút dịu dàng.
Tôi có hơi lạc lõng.
"Tôi không thích anh ta nữa.”
Tôi nghe thấy chính mình đang nói với anh ấy.
"Vậy cậu có thể thích tôi không?"
Trần Nghiễn đứng thẳng dậy với vẻ mặt nghiêm túc:
"Puppy (*) và Trần Nghiễn sẽ không bao giờ rời xa cậu."
(*)Puppy: tên của một chú cún con.
12
Trần Nghiễn khiến tôi thích anh ấy.
Nhưng tôi thậm chí không có thông tin liên lạc nào của anh ấy nữa.
“Trần Nghiễn, chúng ta có thể thêm WeChat trước được không?”
Tôi thấp giọng hỏi.
Trần Nghiễn có chút khó xử nói:
"Không cần thêm đâu."
Không cần phải thêm, liệu chúng tôi có nên sử dụng ăng-ten để liên lạc với nhau?
Mãi một lúc lâu anh ấy lại nói:
"Chúng ta đã là bạn bè trên WeChat trong một khoảng thời gian dài trước đó rồi."
Tôi không biết mình đã thêm WeChat của Trần Nghiễn lúc nào.
Sự lạnh lùng của Trần Nghiễn vốn rất nổi tiếng trong trường.
Chi tiết liên lạc của anh ấy vẫn còn là một bí ẩn cho đến ngày nay.
Trần Nghiễn lấy điện thoại di động ra và giây tiếp theo tôi nhận được một tin nhắn WeChat.
"Tôi là Trần Nghiễn đây."
Ngay lúc này tôi mới phát hiện ra rằng trong mục trò chuyện, anh ấy đã gửi cho tôi những lời chúc vào các ngày lễ hàng năm.
Anh ấy làm thế trong suốt ba năm.
“Tôi qua giờ giới nghiêm ở ký túc xá rồi, đêm nay ở ngoài làm gì đây?”
Tôi nhấc điện thoại lên và xem giờ.
Chỉ sau đó tôi mới nhận ra rằng đã hơn mười một giờ tối.
Sau giờ giới nghiêm, tôi không thể vào ký túc xá.
"Giờ cậu phải làm như thế nào đêm nay?"
"Đương nhiên là nghỉ ngơi ở khách sạn rồi, tôi sẽ đi đặt phòng ngay."
“Tối nay cậu có xem không?”
Trần Nghiễn hỏi một cách thờ ơ.
"Xem cái gì cơ?"
Tôi chưa kịp phản ứng.
Trần Nghiễn sờ chóp mũi, ánh mắt né tránh.
"Không phải cậu nói bản thân rất thích xem hay sao."
Ôi trời đất!!!
Trần Nghiễn thực sự nghĩ rằng tôi muốn đặt một căn phòng, vì vậy anh ấy sẽ định làm điều đó vào tối nay.
Thật đúng là một sự hiểu lầm.
Tôi yếu ớt giải thích:
"Tôi đặt 2 phòng."
Từ khóe mắt đến lỗ tai của Trần Nghiễn càng đỏ hơn.
Tại quầy lễ tân của khách sạn, tôi và anh ấy đang chuẩn bị lên phòng với thẻ phòng vừa nhận.
Nhưng lại gặp bạn bè của Tang Hằng.
Khi họ nhìn thấy tôi, ánh mắt lại hướng vào Trần Nghiễn đang đứng bên cạnh.
“Tang Hằng có biết chuyện này không?”
"Anh ta biết chuyện thì liên quan gì đến cậu? Anh ta là bố tôi? Hay cậu là bố tôi?"
Sau khi gặp quá nhiều chuyện cả ngày hôm nay, tính khí của tôi cũng nổi lên.
Kéo Trần Nghiễn vào thang máy.
Ngay khi đến thang máy, điện thoại của tôi reo lên.
Đó là một chuỗi các số lạ.
Tôi bấm nghe thử.
Giọng nói bực tức của Tang Hằng phát ra từ bên kia.
"Nghĩ thấu một tí đi, nếu dám cùng cậu ta ngủ chung thì cô sẽ c.h.ế.t chắc."
Tôi im lặng.
"Tang Hằng à, bây giờ ta đang sống ở một xã hội được bảo vệ bởi pháp luật rồi."
"Tôi về ngay đây, cô đứng nguyên tại chỗ đi. C.h.ế.t tiệt! Tôi chưa cho phép thì không được đi đâu cả."
Tôi biết rằng Tang Hằng đã được gia đình bảo lãnh ra khỏi đồn cảnh sát.
Tôi khẽ thở dài.
"Không ai rảnh mà đứng lại một chỗ để đợi anh đâu."
Nói xong tôi cúp luôn điện thoại.
Nhưng anh ta đã thay đổi số điện thoại mới và gọi cho tôi hết lần này đến lần khác.
Trần Nghiễn đột nhiên lấy điện thoại ra khỏi tay tôi.
"Bằng cách này, mọi thứ sẽ được giải quyết gọn."
Tôi nhìn Trần Nghiễn đang nhấn nút tắt nguồn.
"Câu nói vừa rồi không phải là tuyệt đối đâu."
Anh ấy nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay.
"Có người sẽ luôn ở đó chờ đợi cậu."