Gói Biểu Cảm Cung Đấu

chương 65: chương 65:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tin tức Từ Vương Phi mang thai, từ lúc khám ra hỉ mạch đến khi xác nhận chưa tới ba ngày đã truyền khắp toàn bộ giới thượng lưu ở hoàng đô.

Ba vị hoàng tử phi âm thầm phân cao thấp, Từ Vương Phi đã đoạt được một thân vị trước.

Thắng bại còn phải xem thai này là nam hay là nữ. Người nối dõi họ Triệu không nhiều lắm, ngay cả hoàng đế nỗ lực chơi đùa với 3000 mỹ nữ cuối cùng cũng chỉ để lại ba nam một nữ, có thể thấy được sự coi trọng với tôn bối, vừa nghe Đoan Thân Vương phi mang thai, ban thưởng như nước chảy tới Đoan Thân Vương phủ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thái Tử Phi Phùng thị gấp đến độ khóe miệng nổi mẩn, ánh mắt mỗi lần nhìn Thái Tử đều xanh rờn, Từ Vương Phi ‘chơi cùng thơ ấu’ thấp hơn mình một cái đầu giờ đã mang thai trước nàng ấy một bước, so với việc Thái Tử nạp thêm thiếp càng khiến nàng ấy bực hơn.

Từ Vương phi có thai ở trong phủ, đã có thể đi ngang dọc, tuy nói bụng còn phẳng, Nhan Hoan Hoan cũng không thể xô đẩy nàng ta, nhưng lỡ thai phụ tức giận cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng, nàng đương nhiên sẽ tránh mũi nhọn, ngày thường có thể không thấy thì không thấy.

Mấy lúc thỉnh an thì không thể tránh khỏi, dù Từ Vương Phi nói gì, Nhan Hoan Hoan đều chọn cách xử lý như đối diện với bệnh nhân tâm thần ‘ừm, ừ, ừ, nói đúng lắm, tiếp đi.’, không khác gì lúc đại diện nước Mỹ đối mặt nói ‘Tôi thật rất hy vọng quốc gia các bạn có thể chuyển hướng dân chủ’, lãnh đạo Trung Quốc giữ nụ cười lễ phép, cười mà không nói gì.

Nói cách khác, ta nghi nụ cười của ngươi có vấn đề.

Từ Vương Phi giống như đánh vào túi bông, sau mấy lần công kích thì tạm ngừng không còn suy nghĩ gây phiền phức cho nàng nữa. Nàng ta rất trân quý đứa trẻ trong bụng, dù cho Trắc phi có được sủng ái thì nàng ta cũng không thể ôm bụng tới hãm hại người khác, thậm chí hận không thể cách xa các nàng ba trượng, tránh không cẩn thận đụng phải cái bụng mình.

Nhất thời Từ Vương Phi nổi bật nhất đám, bụng còn chưa lộ đã mời không ít phu nhân như nhau tới họp mặt, hết đám này đến đám nọ, tiếng chúc mừng không ngớt. Trong trường hợp này, đương nhiên thiếp thất không có tư cách xuất hiện trò chuyện cùng, chính viện náo nhiệt, các nơi khác trong phủ vẫn quạnh quẽ, đối lập rõ ràng, lòng Trương thị càng như nóng lòng muốn có bầu.

Trừ Trương thị, các vị khác trong phủ Đoan Thân Vương sau khi hết ghen tỵ thì đều rất trầm tĩnh, cảm thấy cơ hội cho mọi người đã tới.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhan Hoan Hoan càng ung dung, chỉ là suy nghĩ cả một buổi chiều phải đối mặt Đoan Thân Vương thế nào.

Là phải bất an ghen tuông, hay là cùng nhau vui mừng? Cách nào sẽ làm tăng sức nặng của mình trong lòng hắn hơn?

Nàng suy nghĩ rất lâu, bắt đầu tự mình nghiêm túc tham khảo vài kịch bản cung đấu, cuối cùng lại vô tình bị cốt truyện mê hoặc, mê mệt với phim truyền hình, khi Đàn Văn chạy vào báo Vương gia đã hạ triều, thông báo muốn tới viện mình thì nàng mới hồi phục lại tinh thần, thầm nghĩ không ổn rồi.

“Đàn Văn,” Nhan Hoan Hoan kéo Đàn Văn lại gần: “Em nghĩ hôm nay tâm trạng của Vương gia thế nào?”

“Dạ…… Thông truyền là hạ nhân của Vương gia báo cho nô tỳ, tâm trạng Vương gia thế nào, nô tỳ chỉ nhìn từ xa một cái, không dám tự phỏng đoán, nương nương vẫn nên tranh thủ thời gian ra tiếp đón Vương gia đi!”

Đàn Văn thúc giục.

Lời này rất có lý, Nhan Hoan Hoan bừng tỉnh, xem cung đấu đến ngu người rồi. Nha hoàn bên mình sao có thể liếc một cái từ xa đã nhìn ra thần sắc trong mắt Vương gia mà đoán ra tâm tình được? Xem ra, mình phải tự do phát huy thôi.

May thay, diễn xuất ngẫu hứng chính là năng lực của nàng.

Nhan Hoan Hoan đưa tay cho Đàn Văn nâng, lần trước nàng giả ngã một lần, Vương gia đã lên tiếng rồi, nha hoàn đỡ chủ tử không cẩn thận thì đổi một người khác cho nàng. Lúc ấy nhìn hắn cũng không giống như có ý trách nàng mà chỉ là xuất phát từ quan tâm, nhưng trong mắt hắn nha hòa chỉ là một công cụ, tốt thì dùng, không tốt thì đổi.

Nàng bước ra sảnh, tính toán thời gian, vừa kịp lúc đụng phải Đoan Thân Vương bước vào Thiên viện.

Cảnh như này đã gặp vô số lần rồi, Nhan Hoan Hoan giống như tiểu thư tiếp khách, tập luyện trước gương đồng không biết bao nhiêu lần, nở nụ cười xinh đẹp nhất để tiếp đón.

“Thiếp thỉnh an Vương gia.”

Triệu Trạm không nói một lời mà đỡ nàng dậy, hai người sống chung đã lâu, cũng không có thói quen vừa đi vừa nói chuyện, dắt nhau vào phòng, hắn liếc qua xiêm y sơ sài của nàng nhắc nhở: “Sau này nàng đi ra ngoài, nhớ mặc thêm quần áo.”

Giọng nói lạnh lẽo, chẳng có ý hỏi tha thiết gì cả.

“Vâng, Vương gia.”

Nhan Hoan Hoan không ngang bướng, nhanh chóng tiếp thu, thêm một cái liếc mắt đưa tình, tỏ vẻ rất biết ơn sự quan tâm của Vương gia, mặc dù hắn thật sự trách nàng cẩu thả không cẩn thận hay thật sự quan tâm nàng, theo tính chất đều sẽ được nàng đáp lại sự quan tâm như này.

Trêu đùa giống như có tính trêu ghẹo, bị thái độ nghiêm túc kịch liệt đáp lại thì sẽ đi tới cục diện lúng túng, lời nói gây chiến, bị phản lại bốn lạng đẩy ngàn cân. Từ khói thuốc súng mà hóa thành vô hình, đáp trả lại người khác thế nào là một môn nghệ thuật xã giao.

Ngồi vào trong phòng, Nhan Hoan Hoan thuần thục pha trà cho, ngày thường nàng không thích uống trà, thà uống nước ấm còn hơn, nhưng vẫn luyện được trình độ pha trà. Một là vì Đoan Thân Vương thích uống, phục vụ đúng chỗ, hai là lúc con gái pha trà, giơ tay lên sẽ làm lộ ra một phần cổ tay trắng nõn, đó là nét gợi cảm đặc biệt kín đáo của phụ nữ Á Đông, mà mỗi khi hai người bên nhau nàng càng hy vọng những trình độ đơn giản này có thể tận tay làm

Nàng như một tiểu nhân khao khát thăng chức tới mức ghen tị rồi, dốc hết sức lấy lòng cấp trên.

“Vương gia, tâm trạng hôm nay có tốt không?”

Nhan Hoan Hoan quyết định hỏi dứt khoát, xem có sự việc gì khác xảy ra không

“……”

Ngày thường, Triệu Trạm rất ít khi trực tiếp đáp lại vấn đề này, thứ nhất là cảm xúc hắn rất ít khi thể hiện, trình độ văn học của hắn thấp tới mức khiến người khác tức giận, có thể là thiếu sự mẫn cảm đối với tình yêu trai gái, cũng chỉ duy nhất như vậy, hắn thừa nhận mình thua xa đại ca Triệu Uyên. Lúc này, hắn nhìn nàng một cái, đưa ra một đáp án rõ ràng đặc sắc hiếm thấy: “Tốt.”

“Nếu như nàng muốn biết vì chuyện gì mà tâm tình ta lại tốt thì...” Triệu Trạm vươn tay, vén sợi tóc rơi xuống ra sau tai nàng, giọng nói khiến người ta liên tưởng đến tay phong tình lão luyện, hay là mấy Vương gia bá đạo trong tiểu thuyết ngôn tình: “Ta……”

Hắn dừng lại, hiếm khi nói chuyện với phụ nữ như vậy: “Nói ra, sợ nàng sẽ không vui.”

Nhan Hoan Hoan là người rất nhanh nhẹn, lập tức hiểu ra.

Nhưng mà, thông tin mà nàng hiểu lại là một cái khác, không phải Vuowg gia vui vì Từ Vương phi mang thai. Sớm đã biết rồi không cầ hắn nói. Nói đùa chứ vợ mang thai sắp làm cha rồi, ở thời đại nanyf, cho dù nói từ tình cảm hay là địa vị chính trị đều là thông tin có lợi, năng lực sinh để là một chỉ tiêu quan trọng cho ngôi vua.

Nàng đã hiểu ra nhưng chẳng buồn đoán mấy nữ nhân chốn hậu viện nghĩ gì, Đoan Thân Vương cảm nhận thế nào, suy nghĩ tới cảm nhận của nàng

Đây mới là tin có lợi với nàng.

Thế là nàng đẩy chén trà đến trước mặt hắn, mất mát một lát, sau đó nhoẻn miệng cười: “Vương gia có thể lo lắng tới cảm nhận của thiếp đã là chuyện vui nhất rồi.”

“…… Sao nàng nói vậy?”

“Bởi vì, Vương gia coi trọng ta mới lo cho ta mà.”

Triệu Trạm giật mình, thật ra, dùng một chút tih lực đối xử với hạ nhân mà đối đãi nữ nhân sẽ làm nàng vui hay sao? Cách này hiệu quả ư? Hắn từng bước một, học hỏi về tình yêu, hắn suy nghĩ một lát, từ đầu tới cuối cho rằng đây chỉ do một mình Nhan Hoan Hoan nghĩ vậy, bởi vì nữ nhân, chỉ cần hắn vào viện các nàng ta đã rất vui: “Nàng vui là tốt rồi.”

Tuy là trường hợp cá biệt, nhưng nếu là Nhan Hoan, vậy…… đáng giá ghi trong lòng.

Bởi nàng vui vẻ, hắn cũng vui mừng.

Nhan Hoan Hoan nói sang chuyện khác: “Ta cảm thấy mỗi lần gặp Vương gia đều ở trong Thiên Viện này thôi à.”

“Không tốt sao?”

Trương thị hận không thể hắn vừa tới đã kéo hắn lên giường, hắn thấy phiền vô cùng, sau này không tới nữa.

“Tốt thì tốt, mà cũng buồn.” Nhan Hoan Hoan cười khẽ, cầm tay hắn lắc lắc.

“Nàng muốn ra ngoài đi dạo à?”

Triệu Trạm trầm ngâm: “Trong quy củ cũng nói không quá đáng, có điều ta đi cùng nàng cũng không sao, sao hả, muốn ra ngoài không?”

Hơi lạnh trong lòng bàn tay bị bàn tay nhỏ ấm áp vuốt nhẹ, truyền đến nhiệt độ ấm áp, hắn bất giác đưa tay nàng lên môi, dán sát vào khuôn mặt, cảm nhận sự ấm áp của nàng. Ở niên đại dùng tứ chi để biểu hiện tình cảm, chỉ có ở chỗ Nhan Hoan hắn mới hình thành thói quen này, không tuân thủ lễ nghi, thân thiết không quy không củ.

Theo sự dạy bảo mà hắn tiếp thu, hẳn là một hành vi sai lầm nhưng hắn lại cực kỳ vui thích.

Nhan Hoan Hoan nhẹ nhàng ưm một tiếng, giương mắt chờ đợi nhìn hắn.

Nam nhân có thể lập tức chuyển qua thân phận mới làm cha chỉ là thiểu số, rất nhiều cô gái không biết, nam nhân ngay cả tuổi trung niên cũng có một trái tim thiếu niên, lúc nói là thiếu niên cũng phải cân nhắc rồi, bên trong cái xác to lớn chỉ là đứa bé trai nhỏ. Một số trưởng thành, một số lại vĩnh viễn dừng lại ở giai đoạn cần người dỗ dành.

Đối với bạn đời, sự trẻ con của nam nhân là con dao hai lưỡi, có lúc sẽ giống như làm bạn tức chết, có lúc cũng đáng yêu tới mức khiến người ta đau lòng.

Nhan Hoan Hoan cũng không để ý hắn có đáng yêu hay không, dù sao cũng không đáng yêu bằng nàng, nàng chỉ để ý Đoan Thân vương có một phần là ngây thơ dễ dụ, quan trọng là dễ dụ.

Dưới ánh mắt chờ đợi của nàng, Triệu Trạm chịu thua.

“Ta sẽ sắp xếp.” Dù sao cũng đâu phải chuyện đại nghịch bất đạo gì.

Lại một tiết mục làm nũng kích động cảm ơn.

Nhan Hoan Hoan cảm giác được nguy cơ, thời kỳ hoàng kim cuồng nhiệt rất ngắn, Đoan Thân Vương có quá nhiều lựa chọn, khi nóng khi lạnh diễn ở đây với hắn rất dễ chơi với lửa, biến ra cảnh chắp tay dâng hắn cho người, chỉ có thể cố gắng trong lúc này mà tạo hồi ức chung tốt đẹp, tranh thủ nắm hết cái tốt vào trong tay.

Ví dụ như tranh thủ thời gian sinh một đứa nhóc.

Dưới góc nhìn của khoa học hiện đại, cũng là cách nghĩ của Nhan Hoan Hoan khi mới vừa xuyên qua, sau hai mươi tuổi sinh con là an toàn nhất, đã dậy thì hoàn toàn, chất lượng trứng rất cao, trong thời kỳ dậy thì mà mang thai, tổn thương tới cơ thể người mẹ là điều chắc hẳn, chuyện mang thai còn cần một lượng dinh dưỡng và Canxi rất lớn, mà thời kỳ dậy thì cũng đang cần, tốc độ hấp thu thua cả hao hụt.

Nhưng với góc nhìn thực tế, không tranh thủ thời gian cũng cố sủng ái sinh một đứa, lúc hơn hai mươi tuổi còn được yêu hay không lại là một chuyện khác.

Tinh lực dồi dào trong chiến lược, khiêm tốn chân thành trong chiến thuật.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio