– Về rồi sao Nhật, ngày đầu tiên ấn tượng lắm không?Huy đón đầu Nhật khi thằng này mới lạng quạng bước vào nhà. Nó cũng thắc mắc không kém về cái ngày đầu tiên đi làm của thằng kia.
– Ổn … tạm ổn … Mà tên đó khá thông minh không đến nỗi khổ sở lắm …
– Bộ không có chuyện gì xảy ra à? [ Bảo ngồi hẳn dậy, nảy giờ cu cậu chỉ nằm trên ghế im im ]
– Sao lại có chuyện gì? Có chuyện gì chứ? [ Nhật … không hiểu gì cả ]
– Ờ … vậy thôi … [ Bảo đánh trống lảng ]
– Thằng Hiếu đâu rồi. [ Nhật thấy vắng vắng ]
– Qua nhà lão Duy rồi. [ Huy thở dài ]
Từ khi hai tên đó dính với nhau hôm đi Karaoke thì dạo này trở nên thân bí khác lạ. Tung tích lão và thằng Hiếu trở nên bí hiểm khôn lường. Đại loại là khi Hiếu đi vắng thì lão cũng mất tích mà khi Hiếu về nhà thì lão cũng ló mặt ra. Có thuộc loại ngu nhiều đời mới không biết điều đó có nghĩa là gì. Hai tên đó thuộc dạng tôn thờ chủ nghĩa tự do và bí mật. Tất cả diễn ra thần bí đến nỗi không ai biết. Thật sự là Huy cũng không biết tình trạng của Hiếu như thế nào. Đã bị lão dắt lên núi chưa, hay là lèo phèo dưới chân núi rồi.
Mà số nó khổ. Thấy người ta vui vẻ bên nhau nó lại ghen tị. Nó muốn tìm kiếm một tình yêu cho mình lắm chứ, nhưng không hiểu tại sao đi qua nhiều nơi nó toàn thấy ” lũ nhóc đầu to, mình to mà óc nhỏ như hột lựu “. Hoàn toàn không thể lọt vào mắt nó. Nó muốn kiếm một chỗ dựa thật sự kia …
Nó đã bao giờ biết mùi vị của nụ hôn đâu. Thật, nó như vậy đó. Ăn nói mạnh bạo nhưng vẫn mù tịt nhiều thứ. Huy không dám nhận với mấy con sâu kia là nó chưa biết hôn. Chưa được hôn và vẫn đang tối ngày mơ màng được hôn kiểu Pháp. Năm nay nó rồi, nó là sinh viên của Đại học Mỹ thuật và chưa có mối tình nào? Ý là một mối tình thật sự để tiến xa hơn nữa, để được sưởi ấm và nhá nhem cảm xúc chứ không phải những buổi gặp gỡ vài ba ngày là goodbye my love.
Có lẽ đó sự bất thường của Huy chăng? Ai cũng đã có người yêu và hôn, và tiến bước gần hơn tới cái lãnh vực mà người ta chỉ làm khi không mặc đồ. Còn nó đây trơ trọi. Đến cái cảm giác hôn như thế nào cũng không biết? Quỷ thật, nó kém gì mấy con sâu kia đâu, nó thuộc dạng đẹp nhất nhì trường rồi [ quậy nhất nhì luôn ] … Nó sở hữu một đôi mắt nâu và khuôn mặt thanh tú … một làn da mịn màng không có tí sẹo hay … tì vết nào … Hoàn toàn trong trắng … từ ngoài vào trong.Có lẽ là ý trời!
– Chuẩn bị lẹ rồi đi? [ Bảo nhắc nhở ]
– Tao xong rồi, còn thằng Nhật thôi [ Huy chán chường ]
– Thôi, tao không đi đâu … [ Nhật thở dài ]
– Sao thế? Mày mắc chứng gì vậy. [ Huy bực bội ]– Thằng học trò nó nhắn qua gấp, bài vở gì đó [ Nhật ngán ngẩm ]
– Kệ bà nó đi. [ Bảo quát ]
– Tao làm thầy giáo mà … thôi hai đứa mày đi đi.
Ôi giời ơi! Đến cả tên Nhật cũng đi chơi riêng. Cỡ nào cũng sẽ lên núi mất thôi, dễ gì tên Tuấn buôn tha Nhật. Mà thằng Nhật này hay thật, nó không biết gì hay giả vờ không biết ta. Huy nghĩ thầm, làm cái quái gì mà có công việc cho nó làm ngay tức thì. Thật ra là cách đây vài tháng, tụi nó lạng ở Planet chơi và tên Tuấn gặp gỡ được Nhật ở đấy.Ừ thì đại loại là lúc đó có chút ẩm ướt nên tình cờ sét ở đâu đánh trúng tên Tuấn, làm đầu óc nó mê mẫn thằng Nhật. Từ đó mà chàng ta suốt ngày theo dõi, bám theo tụi nó từ bar này sang bar khác, cùng nhiệm vụ tẩm quất bất kể ai tiếp xúc với Nhật trong ngày. Nay cũng tròn tháng rồi, chú ta mới một hai làm kế nghi binh, đút lót cho tụi này [ Thật ra chỉ có Bảo và Huy thôi ] để tìm cách đẩy Nhật dạy thêm nhà hắn. Đa đoan thật!Nhưng tụi nó giúp hắn. Âu thì hắn cũng chung tình, và tên Nhật nghiêm thế thì ai mà theo nỗi, phải giúp tí chút [ mà mình còn có lợi ] thì thằng bạn mới hạnh phúc được ^^’
Huy lại thở dài … Nhật cũng tìm được người mê mẫn. Có lẽ sẽ tiến xa đây.Còn nó vẫn dậm chân tại chỗ, chán nhễ …
Bảo cũng chán. Nó cũng muốn kiếm một tình yêu. Cuộc tình vừa rồi với lão Long thật là thất bại. Chẳng có tí gì gọi là lãng mạn. Và lão thì lãng mạn cho can. Không thể tin được một chiều mưa rơi lất phất, hoa bay lả tả, trời mát rười rượi lại xanh trong, gió vi vu mang theo làn hơi lạnh đầu mùa, thật lãng mạn khi đi bên nhau, dùng cơ thể sưởi ấm cho nhau, cùng tung tăng trong công viên dưới một rừng lá thác đổ. Vậy mà lão nỡ lòng nào dẫn nó vào một quán cafe bụi nào đó, bật flim khiêu lên xem. Lạy chúa, không thể tin được lại có tên bạc nhược đến thế. Nếu còn dính líu với lão không biết nó sẽ biến thành cái gì.
Đoạn, Bảo và Huy dắt nhau đi lên taxi. Đi bar để thư giãn ấy mà …
Thư giãn … I don’t think so ….
Tụi nó đến hơi sớm, mới h thôi. Điều này đống nghĩa với việc khách lác đác và nhạc mới lên, chưa có ai ra khởi động một cái gì cả. Huy kiếm một cái bàn gần chỗ của Dj. Đâu phải là sàn nhảy nên không gian để cuồng loạn bị thu hẹp lên trên lối đi giữa ba dãy bàn, gần cái bục của Dj. Nhiêu đó là đủ.Huy kêu hai chai rượu nặng và hai ly cooktai, phải ít nhất nửa tiếng nữa mới thực sự náo nhiệt. Nó và Bảo có lẽ nên tranh thủ nốc rượu trước. Ngà ngà say thì dễ quậy hơn.
– Oái … anh làm cái gì thế … [ Bảo la thất thanh ]
– Xin lỗi … tôi vô ý quá … xin lỗi cậu …Một tên bồi đi ngang qua, vấp té và đổ hết cả ly rượu pha vào người Bảo. Cái mùi rượu xông lên bám hết vào người nó. Cảm giác thật bực mình …
– Anh mới vào làm à.. ướt hết rồi … [ Bảo tức giận chạy vù vào nhà vệ sinh với hi vọng là lau hết cái thứ dung dịch nặng mùi này ]
– Này … để tôi lau cho … [ Tên bồi bàn hấp tấp ]
Có lẽ tên ấy thấy có lỗi. Hoặc là hắn đang hoảng sợ. Có lẽ lắm, bar thường là dành cho những tay không mấy hiền lành, nếu xui xẻo hắn có thể bị quánh rồi không chừng.
Tên bồi bàn rút cái khăn trắng trong túi áo ra, hắn chấm chấm vào ít nước từ romine rồi lau nhẹ trên chiếc quần của nó.
Bảo nhìn kĩ hắn, cũng tầm thôi. Mái tóc tua tủa của thể loại Hàn Quốc hiện tại trông khá trẻ trung. Nhìn tự độ nghiêng này, Nó bỗng thấy có chút xao xuyến. Những giọt mồ hôi chảy trên khuôn mặt hắn ta chạy dài xuống cằm, rớt nhẹ nhàng xuống đất. Đôi mắt đẹp và sâu. Mồ hôi túa ướt cả áo, bết lại dính sát vào người khoe ra tấm lưng trần rắn rỏi …
Hắn lau nhẹ nhàng xung quanh chân nó, lâu lâu lại xích xuống phía dưới. Vết rượu hồi nãy khá nhiều, nên hắn vô tình lau xích qua chính giữa, cạ cạ vào vùng nhạy cảm mà chính hắn cũng không để ý … điều này làm nó chợt bật lên một tiếng nhỏ. Hắn giật mình quay lên nhìn nó. Bốn mắt chạm nhau, rồi nó bừng mặt, thấy hái má mình nóng hổi. Cái tư thế nhìn từ dưới lên lại gợi cho nó một hình ảnh mát mẻ của quyển Yaoi hồi sáng …
– Thôi … được … rồi … anh đi làm việc đi …
Bảo bước vội ra ngoài. Nó để lại tên bồi bàn với cái nhìn ngơ ngác đến kì lạ. Bảo không đi về chỗ Huy. Nó kiếm một cái bàn cách xa đám Dj để suy nghĩ. Đôi mắt nó mơ màng. Nó đang phân vân, tự nhiên nó cảm thấy hồi hộp thế này.
Đôi mắt đó nhìn nó …
Lạ lùng quá nhỉ … rất nhiều người nhìn nó hằng ngày mà …
Những giọt mồ hôi lấm tấm trên mặt … trượt nhẹ nhàng theo má … bám víu trên chiếc cằm để rồi từ từ rơi xuống … Cả những đường nét mà chiếc áo sơ mi bó sát lại phô ra tấm lưng rắn chắc …
– Cậu uống nước chứ …?
Bảo giật mình quay lên. Lại là tên bồi bàn khi nãy …
– Coi như tôi mời nhá … Tôi mới đi làm lần đầu nên hơi hấp tấp …
– Không sao … tôi đang buồn …
– Tôi ngồi nói chuyện được không … Cậu tên gì?… Tôi tên Hùng …
– Tôi tên Bảo.
…
Huy càu nhàu. Cái tên Bảo chết toi đã biến đi đằng nào rồi. Thật không thể chịu nổi, bỏ nó lại một mình thế này. Còn quá đáng hơn khi nó fone di động qua thì bảo là đang bận, cứ chơi thoải mái đi không cần quan tâm. Bận cái giống gì mới được chứ? Thật tình, từng đứa một biến mất để nó một mình như con … ch lát thế này.Huy nốc rượu, đây là ly thứ sáu rồi. Mà là loại rượu mạnh, nhiêu đó cũng nặng hơn cả mười chai bia cộng lại hoặc hơn thế chứ không ít. Nó đang rơi vào một thời kì khủng hoảng nặng nề về tình yêu. Nó luôn muốn mình là người đầu tiên trong cái đám sâu bọ này thưởng thức hương vị của yêu. Có lẽ đó là một kiểu chứng tỏ hay đại loại gì đó, nhưng đến giờ, hôn hít nó còn không biết là gì thì như thế nào? Đâu phải chỉ chu môi ra và chạm vào nhau, mút qua mút lại. Còn cảm giác nữa chứ. Nó đã nghe nhàm cái lỗ tai về các mối tình của Nhật, Bảo và Hiếu và khát khao thế nào khi chúng kể về cảm giác lưỡi cuộn vào nhau. Hay việc cảm nhận hơi ấm từ làn môi một người nào đó.
Trời ạ! Nó chưa có người yêu … nó chưa hôn và nó rồi đấy. Không phải là nó không thể, chắc nó khó tính quá. Nó luôn đá văng những thứ con gái mè nheo và một lũ con trai xấu xí. Hay là nó nên kiếm đại một tên nào đó hôn hít cho thỏa thích rồi sút vào lỗ như bao đứa khác?
Không … ‘
Tiếng nhạc nhức óc bùng lên. Vậy là đêm đã bắt đầu …
bounce with me bounce with me bounce with me bounce with me
Bài Run to You đươc remix lại nghe rất là dập và phê. Huy nghe thấy tiếng bass là tim nó lại đập mạnh. Máu nó bắt đầu nhộn nhạo theo giai điệu. Không hiểu sao, khi nghe thấy thứ âm nhạc này là người nó lại tưng tưng. Tức là muốn nhảy ấy mà, lắc lư, điên cuồng với âm thanh.Huy bước ra sàn. Hơi men ngà ngà làm nó lạng choạng, nó lắc lư theo điệu nhạc mỗi lúc một dồn dập và điếc tai. Và rồi từ cái chỗ lắc lư nó chuyển hẳn qua luôn quay cuồng nhảy. Những vũ điệu latin cuồng loạn và bốc lửa. Thân hình nó lượn, đập liên hồi. Nó không biết là nó đang làm gì nữa, nó chỉ biết mình đã nhắm mắt lại, toàn thân nó rung lên theo từng âm bass và nó mệt. Toàn thân nó đang dập lên rồi lại xuống theo những vũ điệu không mấy nhẹ nhàng mà mỗi lúc một nhanh hơn. Người nó cọ sát vào nhiều thân thể vì sàn nhỏ quá …
Huy có vẻ bạo hơn ngày thường … hôm nay nó chỉ có một mình … nó uống quá nhiều rượu rồi …
Rồi một vòng tay luồn qua eo nó. Mông nó chạm vào một vật thể nóng nóng. Đơn giản chỉ là lời mời một điệu nhảy thân thể của chốn vũ trường, bình thường có lẽ nó sẽ từ chối, nhưng hôm nay không hiểu sao nó lại chấp nhận, nó đưa đẩy mình theo làn nhạc và đê mê theo cái mớ âm thanh đấy … dưới ánh đèn chớp tắt liên tục … Huy không còn biết gì nữa … thân thể nó cọ sát một cách mạnh bạo và gợi tình …
Rồi Huy quay lại nhìn bạn nhảy của mình. Một tên con trai, mái tóc kiểu cách và đẹp, khuôn mặt ánh lên nét sáng sủa … Nhưng hắn đểu giả, cả khuôn mặt toát lên vẻ ” con nhà giàu có tiền của và ăn chơi trác táng “. Nhìn nụ cười đểu của lũ công tử xài tiền như nước, bất giác nó cảm thấy hối hận khi nhảy với hắn. Hắn mặc đồ rất khiêu khích, áo tay dài body màu đen và cái quần lưng xệ cũng màu đen nốt. Khiêu khích ở đây là cái quần xệ quá nửa mông, mỗi lần hắn cúi xuống là lại lộ ra phân nửa cái quần lót hiệu màu xám bó sát người.Làm cái gì mà ra vẻ thế nhỉ? Đúng là truyền đi được một thông điệp từ bộ đồ đấy … ” tôi đang khát tình ”?
Dù Huy nghĩ là không nên nhảy nữa, nhưng nó vẫn nhảy. Gã đấy có chút đểu giả nhưng vẫn là dạng đẹp trai, cái nhìn của gã ngây ngất nó. Nó càng nhìn càng thấy thu hút và có thể chấp nhận được. Hay là nó chưa bao giờ cảm nhận sự ve vãn? Nó mâu thuẫn với chính nó … Nó tiếp tục phó mặc cho nhạc và vũ điệu thân thể …
Bỗng hắn dừng lại … kê sát đầu vào gáy nó, thở nhẹ vào đó trước khi thì thầm …
– Ra chỗ khác được không … nơi này ồn ào quá …
Nó trở về bàn rượu, và muốn từ chối lời mời đó. Như vậy có thể là quá đủ rồi. Nhưng có cái gì đó phân vân … Huy nốc thêm nửa chai rượu nặng. Rồi ra quầy tính tiền…
Không … hắn đã trả rồi, trước khi có thể từ chối thêm một lời đề nghị, hắn đã nắm tay nó kéo đi …
Và nó đi theo …Hồ Chí Minh về đêm luôn nhiều cạm bẫy ….
—– oo —–