Trans: Hương
Beta: Yam
Màn đêm buông xuống, Tư Họa ôm bản vẽ phác thảo quay trở về “Anh Viên”. Trên đường đi, cô mở tin nhắn ra xem hết lần này đến lần khác, tin nhắn cuối cùng của Hạ Diên Tiêu gửi từ lúc ba giờ chiều, đến bây giờ anh vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Tin nhắn mới nhất là tin nhắn do cô gửi từ hai tiếng trước: [A Diên, hôm nay là thứ bảy, anh có về không?]
Công việc của Hạ Diên Tiêu rất bận rộn, thường xuyên đi công tác, không thấy người đâu, đến tận sáng nay cô mới hay tin Hạ Diên Tiêu đã trở về Dung Thành qua miệng em gái Hạ Diên Tiêu.
Nhưng mà cô không chắc là hôm nay Hạ Diên Tiêu có về nhà hay không.
Tư Hoạ đang đứng thay giày ở trước cửa thì vú Tưởng, người quản lý của Anh Viên nghe thấy tiếng động, bà ôm một con mèo Anh lông ngắn đi ra. Trông thấy Tư Họa, bà ấy lập tức dừng lại ở chỗ cách cô một mét: “Tư tiểu thư đã về rồi đấy à? Đã ăn cơm tối chưa?” Trên mặt vú Tưởng lộ ra nụ cười hòa ái và dễ gần. Trong một năm Tư Họa sống ở Anh Viên, mối quan hệ của cô và bà ấy cũng không tệ lắm.
“Cháu đã ăn ở bên ngoài rồi, Coco nó bị sao thế ạ?” Ánh mắt của Tư Họa rơi vào trong lòng vú Tưởng, một cục lông xù màu vàng kim đang rúc vào khuỷu tay của vú Tưởng hưởng thụ sự ấm áp.
“Lúc sáng có đem nó tới bệnh viện để làm kiểm tra định kỳ, ban nãy tắm rửa cho nó, tên nhóc này từ trước đến nay đều không chịu phối hợp.” Vú Tưởng cười nói, một cái chân mèo với lên cánh tay bà ấy.
Coco nghịch ngợm chui ra từ trong vòng tay của bà ấy, nhảy xuống thảm trải sàn, Tư Họa bất giác lui về phía sau tránh con mèo nhỏ, cầm bản thảo thiết kế vội vàng lên lầu.
Cô dị ứng với lông mèo, mà Coco lại là con mèo được Hạ Diên Tiêu nuôi bên cạnh năm năm, cực kỳ yêu quý, bảo vệ nó hết mực.
Nếu hai người muốn sống chung, cách phối hợp duy nhất chính là Tư Họa chủ động tránh đi.
Coco có phòng và phạm vi hoạt động của nó, trong nhà mỗi ngày đều được quét dọn sạch không một hạt bụi, Tư Hoạ gần như sẽ không tiếp xúc với con mèo, thỉnh thoảng không cẩn thận chạm vào nó thì phản ứng dị ứng cũng không mãnh liệt lắm. Một người một mèo cứ như vậy mà sống yên ổn vô sự với nhau dưới một mái nhà.
Về đến phòng ngủ chỉnh sửa lại một hồi, cũng đã sắp đến h tối rồi, vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời của Hạ Diên Tiêu.
Cầm điện thoại khẽ thở dài một tiếng, Tư Hoạ tiện tay đặt nó xuống rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Trước bồn rửa mặt, Tư Hoạ nhìn gương rồi buộc mái tóc đen dài của mình lên, cởi bỏ bộ váy rộng rãi trên người mình, lộ ra thân hình xinh đẹp cùng làn da trắng nõn nà.
Hai chân trắng nõn bước vào bồn tắm, hơi nước ấm áp lan tỏa khuếch tán, phủ mù mịt khắp xung quanh. Tư Hoạ ngâm mình trong nước, gột rửa toàn bộ sự mệt mỏi trên cơ thể.
Nhiệt độ của nước dễ chịu, khiến người ta thả lỏng thần kinh, Tư Hoạ chậm rãi nhắm mắt lại, lưng dựa vào thành bồn tắm.
“Ting——”
Điện thoại vừa rung vừa vang lên một tiếng, một cánh tay trơn bóng duỗi ra khỏi mặt nước, với sang bên cạnh.
Vài phút sau, Tư Hoạ đã thay xong quần áo, cầm điện thoại đi xuống lầu.
Trong lúc vội vàng, mắt cá chân để lộ ra bên ngoài của cô vô tình cọ vào Coco đang nằm co rúm ở cầu thang, gót chân dẫm trên mặt đất, cô lại một lần nữa nhấc dép lê lên, chưa kịp rửa chân đã chạy ra ngoài.
Ánh đèn neon lập loè, trên đường ồn ào náo nhiệt, người qua người lại tấp nập, Tư Hoạ bắt taxi đi đến một CLB tư nhân cao cấp. Nhờ có thẻ phụ mà Hạ Diên Tiêu để lại, cô thuận lợi vào được bên trong. Nhân viên phục vụ dẫn cô đến ngoài cửa phòng bao.
Mười mấy phút trước, cô nhận được điện thoại của Hạ Vân Tịch nói Hạ Diên Tiêu đang uống say tí bỉ ở CLB, kêu cô qua đây đón anh ta về.
Tư Họa lo lắng không yên, không chút do dự mà quét thẻ bước vào, sau đó mới phát hiện bên trong không chỉ có hai anh em nhà họ Hạ, mà còn có cả một đám nam thanh nữ tú là bạn bè trong giới của Hạ Diên Tiêu.
Trừ hai anh em nhà họ Hạ, ở hiện trường còn có bốn nam hai nữ, người nào người nấy đều nhìn về phía người vừa đột nhiên xông vào.
“Hoạ Hoạ, cậu đến rồi.” Hạ Vân Tịch đứng dậy chào đón cô.
Tư Hoạ gật đầu với cô ấy, né tránh ánh mắt dị thường của người khác, đi thẳng về phía sô pha.
Người đàn ông ngồi trên sô pha híp mắt lại, không chút động tĩnh, dáng vẻ trầm tĩnh ấy khiến người ta không thể nhận ra anh ta đang say. Nếu như không phải chính miệng Hạ Vân Tịch nói, người bên cạnh chắc chắn không thể nào phân biệt nổi.
“Anh mình uống say rồi.” Hạ Vân Tịch ngồi một bên giải thích, đánh tan không khí trầm mặc.
Một giọng nói vô cùng cay nghiệt đột nhiên vang lên trong phòng bao rộng lớn: “Vân Tịch, hôm nay là ngày chúng ta hội họp, sao cậu lại kêu những người không liên quan đến đây làm gì chứ?”
“Trương Tịnh, Hoạ Hoạ là bạn gái của anh tôi!” Hạ Vân Tịch vội vàng phản bác lại, chứng minh thân phận cho cô.
“Chậc~” Đôi môi đỏ chót của người phụ nữ trang điểm xinh đẹp khẽ nhếch lên, ý vị trào phúng vô cùng rõ ràng.
Ở bên Hạ Diên Tiêu đã ba năm, Tư Hoạ gần như rất ít khi gặp đám người này. Cô chỉ biết những người này đều là tiểu thư công tử trong giới, tính cách khác nhau, có thành thục trầm ổn, cũng có kiêu căng xảo quyệt, cao cao tại thượng như thể cách người bình thường cả một dải ngân hà vậy.
Cô lười đi phản bác, cũng không muốn gây thêm rắc rối cho Hạ Diên Tiêu, dù sao một năm cũng chả gặp nhau được mấy lần.
“A Diên? Chúng ta về nhà thôi.” Tư Hoạ đỡ cánh tay của Hạ Diên Tiêu, Hạ Vân Tịch thấy vậy vội chạy qua giúp đỡ.
Những người khác cũng không hề nhiệt tình với Tư Hoạ. Nguyên nhân của việc này là do thái độ của Hạ Diên Tiêu, ví như việc hôm nay Hạ Diên Tiêu là người mở đầu cho cuộc tụ tập này nhưng lại không dẫn theo Tư Hoạ, người bạn gái trên danh nghĩa này đi cùng.
Lúc đầu, sau khi Hạ Diên Tiêu cho bọn họ biết đến sự tồn tại của cô thì cũng rất ít khi dẫn cô đi gặp người khác. Theo như bọn họ thấy, Tư Hoạ chỉ là tình nhân nhỏ được Hạ Diên Tiêu bao dưỡng mà thôi, thân phận bình thường, căn bản không cần phải nhiệt tình với cô làm gì.
Huống chi…
Chỉ cần là bạn bè chơi lâu với Hạ Diên Tiêu thì đều biết, khuôn mặt của Tư Hoạ mới là thứ mà Hạ Diên Tiêu nhìn trúng.
Tài xế đã chờ sẵn ở bên ngoài chạy qua giúp cô đỡ Hạ Diên Tiêu lên xe, Tư Hoạ đang ở bên ngoài chào tạm biệt với Hạ Vân Tịch.
“Bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, đúng là si tâm vọng tưởng.” Giọng nói của Trương Tịnh từ sau lưng đột nhiên truyền tới, câu nào câu nấy cũng chói tai khiến Hạ Vân Tịch tức đến nỗi muốn quay lại tìm người tính sổ.
Tư Hoạ nhanh tay nhanh mắt tóm lấy cổ tay cô ấy, quay đầu nhìn chằm chằm Trương Tịnh, ánh mắt lạnh lẽo kinh người: “Trương tiểu thư, tôi giữ thể diện cho cô, hy vọng cô cũng biết sử dụng não của mình một chút!”
Không muốn nhìn thấy những bộ mặt xấu xí ấy, sau khi cô dứt khoát đẩy Hạ Vân Tịch lên xe thì đóng cửa kính xe lại, cách biệt hoàn toàn với âm thanh của thế giới bên ngoài.
Trương Tịnh tức đến méo miệng, cặp môi đỏ chót thoạt nhìn tựa như muốn ăn thịt người: “Cô ta nói như vậy là có ý gì? Cô ta đang chửi tôi sao? Cô ta dựa vào cái gì mà dám chửi tôi? Nếu như không có khuôn mặt giống với người kia, một con học sinh nghèo rớt mồng tơi như cô ta có thể đứng ở đây sao?”
“Được rồi, được rồi, cậu cũng bớt nói vài câu đi, dù sao thì cái người kia cũng sắp về nước, chúng ta đợi xem kịch hay là được rồi.” Một giọng nói khác cất lên trấn an cảm xúc nóng nảy của Trương Tịnh, rất nhanh, trên mặt Trương Tịnh lộ ra vẻ vui sướng khi người khác gặp nạn.
Chiếc xe dần dần khởi động, lông mày của người đàn ông nằm ở đằng sau nhíu chặt lại, dường như chất chứa không ít sầu tư cùng mệt mỏi.
Tư Hoạ vội vàng mở cửa kính xe ra để cho cơn gió mát mẻ bay vào, thổi hết mùi rượu khiến người khác phải ngạt thở trên người anh đi.
Xe chạy được một đoạn, Hạ Vân Tịch ngồi ở ghế lái phụ quay đầu xuống: “Hoạ Hoạ, thật sự xin lỗi cậu, Trương Tịnh mồm độc, cậu đừng để trong lòng nhé.”
Tư Họa lắc đầu nói: “Không sao, mình không để tâm đâu.”
Cô với Hạ Vân Tịch là bạn thân hồi đại học, lúc trước cũng vì Hạ Vân Tịch mà cô mới kết duyên với Hạ Diên Tiêu.
Khi cô và Hạ Diên Tiêu bắt đầu yêu nhau cũng là lúc mới lên năm ba, sau này Hạ Diên Tiêu có đưa cô đi gặp gỡ bạn bè của anh một lần, những người đó trực tiếp gán cho cô cái mác “Nữ sinh viên đại học nghèo nàn dựa vào mặt mũi để đổi đời”.
Cô vừa mới tốt nghiệp có một năm, còn chưa có thành tích gì trong lĩnh vực chuyên môn của mình, vậy nên trong mắt bọn họ, cô và Hạ Diên Tiêu vĩnh viễn không cùng đẳng cấp.
Nhưng cô không chấp nhận số mệnh.
Xe lái vào trong Anh Viên, Hạ Vân Tịch đã rời đi từ lâu.
Tư Hoạ nghiêng đầu nhìn ngắm người đàn ông đang dựa vào ghế, đôi lông mày hơi hơi nhíu lại.
Ngày thường Hạ Diên Tiêu cũng có không ít những cuộc tụ tập cùng tiệc xã giao, nhưng anh sẽ không bao giờ để người khác chuốc say mình. Trường hợp ngày hôm nay cũng không tính là high quá mức, ngược lại sao anh lại uống say đến vậy chứ?
“A Diên.”
Tư Hoạ đẩy nhẹ cánh tay anh, người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần chậm rãi mở mắt ra, đồng tử đen thâm thuý tựa như một cơn lốc xoáy sâu không thấy đáy, chỉ cần không chú ý một chút sẽ bị hấp dẫn, chìm đắm không lối thoát.
Kéo anh từ cửa lớn đến phòng ngủ tốn không ít sức lực. Phòng ngủ của Hạ Diên Tiêu chỉ có hai màu trắng xám, trầm ổn yên tĩnh giống hệt với con người anh. Đạm mạc, xa cách.
Khó khăn lắm mới dìu anh dựa vào đầu giường, Tư Hoạ vừa mới đứng thẳng dậy liền bị Hạ Diên Tiêu kéo về sau một cái, ngã vào trong lồng ngực của anh.
Chóp mũi đập vào lồng ngực cứng rắn có hơi đau, Hạ Diên Tiêu đột nhiên nắm lấy cằm cô, nhìn thằng vào đôi mắt của cô. Dường như cảm thấy có chỗ nào không đúng, Hạ Diên Tiêu ép cô hơi ngẩng đầu, nhíu mày nhìn chằm chằm vào góc mặt nghiêng của cô, vô cùng chăm chú.
Không biết anh như vậy là có ý gì, ánh mắt mạnh mẽ kia của anh cứ nhìn chằm chằm Tư Hoạ khiến mặt cô đỏ tới mang tai, mà gương mặt ửng đỏ mê người ấy lại tựa như một quả hồng chín đang đợi người ta đến hái.
Trên đỉnh đầu đột nhiên có một cái bóng đổ xuống, hơi thở đan xen, khoảng cách càng ngày càng gần. Bàn tay Tư Họa nắm chặt lại, ngượng ngùng nhắm mắt lại, hơi thở ấm áp đang phả trên mặt càng lúc càng đậm hơn.
“Cốc cốc cốc——”
Khi hai đôi môi sắp dính lên nhau, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên đánh tan toàn bộ không khí ái muội trong phòng.
Trên đường đi, Tư Hoạ đã dặn vú Tưởng chuẩn bị canh giải rượu, đúng lúc này lại mang lên.
Năng lực tự kiềm chế của Hạ Diên Tiêu không tồi, không cần người khác nói gì nhiều, chủ động cầm lấy canh giải rượu rồi uống.
Anh là một người có bệnh sạch sẽ, sau khi tỉnh táo vài phần thì không thể chịu được mùi rượu trên người, lập tức cởi quần áo đi vào phòng tắm.
Tư Hoạ đứng trước gương, nhìn thấy dưới chiếc cằm trắng mịn có lưu lại hai vết hồng nhạt. Cô khẽ đưa tay xoa xoa, sau đó đột nhiên cảm thấy mắt cá chân hơi ngứa, cô cúi đầu nhìn, chỗ bị Coco đụng phải đã nổi mẩn đỏ.
“Thật xui xẻo…”
Chân bị mèo cọ phải, da lại bị dị ứng rồi.
Tuy rằng cô đã cố gắng tránh tiếp xúc với Coco, nhưng thỉnh thoảng cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trừ phi cô dọn ra ngoài, nếu không thì vẫn phải ở chung dưới một mái nhà cùng Coco.
Hồi vẫn còn đang học đại học, tuy cô với Hạ Diên Tiêu có cái thân phận là “Bạn trai bạn gái” trên danh nghĩa, nhưng trên thực tế bọn họ một tháng cũng chả gặp nhau được mấy lần. Mãi cho đến lúc cô tốt nghiệp, cô chuyển ra khỏi ký túc xá của trường, thuê nhà chung với bạn cô, Hạ Diên Tiêu có tâm trạng tốt thì sẽ tự mình đưa cô về tận nhà.
Cô lấy hết can đảm mời Hạ Diên Tiêu đến nhà chơi, chỉ vì muốn ở cùng anh thêm chút lát, thế nhưng khi Hạ Diên Tiêu thấy căn phòng đơn nhỏ hẹp đó của cô, còn chưa bước vào cửa đã trực tiếp đề nghị cô chuyển vào Anh Viên ở.
Tư Hoạ do dự.
Những người đó vốn đã nói cô được “Bao dưỡng”, nếu bây giờ cô trực tiếp chuyển đến ở cùng Hạ Diên Tiêu, vậy thì sẽ càng khiến người ta lời ra tiếng vào.
Cuối cùng vẫn là Hạ Vân Tịch thuyết phục được cô.
Mọi người đều là người trưởng thành, bạn trai bạn gái ở với nhau là chuyện hết sức bình thường.
Tư Hoạ không có mục đích gì khác cả, cô chỉ muốn ở gần người mình thích thêm một chút. Nếu như chuyển vào Anh Viên, nói không chừng mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy anh.
Ôm ý nghĩ như vậy, Tư Hoạ vui mừng phấn chấn mà dọn vào Anh Viên. Nhưng rất nhanh, mộng đẹp của cô đã bị đánh vỡ nát.
Cô từ trong miệng vú Tưởng biết được, Hạ Diên Tiêu thường không về nhà, và điều này đã được chứng thực trong một năm cô ở đây.
Một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học như cô, hoàn toànkhông thể hiểu nổi Hạ Diên Tiêu bận rộn đến mức nào, hoặc là nói, thật sự có bận tới mức không thể thường xuyên về nhà như vậy hay không?
Thu lại suy nghĩ, Tư Hoạ vội chạy về phòng mình lấy thuốc.
Phòng của cô là một màu trắng tinh khôi tao nhã, trên tường còn treo những khung tranh lớn nhỏ khác nhau để tăng thêm sắc thái.
Từ khi vào ở trong Anh Viên, cô với Hạ Diên Tiêu đã ở hai phòng riêng. Tuy người ngoài nói năng khó nghe, nhưng cô và Hạ Diên Tiêu thật sự chưa có phát triển đến bước đó.
Bạn bè của cô đều nói, ở chung mà còn có thể khắc chế không phát sinh quan hệ, chứng tỏ người đàn ông này vô cùng yêu thương và tôn trọng cô.
Tư Hoạ nghe thấy những lời này thì trong lòng thấy ngọt ngào không thôi, đến cả sự không thân thiết của Hạ Diên Tiêu cũng biến thành “Yêu thương” và “Tôn trọng”. Cô tin tưởng thời gian có thể xoá tan đi khoảng cách giữa hai người.
Bôi thuốc xong, Tư Hoạ vứt tăm bông vào thùng rác, cất thuốc mỡ, định cầm điện thoại lên thì mới phát hiện điện thoại không ở bên cạnh.
Cô nhớ lại, chắc là lúc nãy đã làm rơi ở trong phòng Hạ Diên Tiêu.
Lúc cô quay lại phòng tìm, Hạ Diên Tiêu vẫn chưa tắm xong, hai chiếc điện thoại đang nằm yên tĩnh ở trên giường, Tư Hoạ cầm cả hai chiếc lên.
Đang định để điện thoại của Hạ Diên Tiêu lên bàn, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, một tin nhắn ngắn ngủi hiện lên.
[A Diên, em trở về rồi.]
Ghi chú chỉ có một chữ: Anh.
Trực giác của con gái nói cho cô biết, người gửi tin nhắn có quan hệ không tồi với Hạ Diên Tiêu, nếu không tại sao lại nói cho anh biết hành tung của mình với giọng điệu quen thuộc như vậy, còn gọi Hạ Diên Tiêu là “A Diên”.
Nhưng cô tin tưởng Hạ Diên Tiêu.
Hạ Diên Tiêu không phải hạng người phong lưu đa tình. Ở bên anh đã được ba năm, nhưng cô chưa từng nghe nói anh có dính líu đến bất kỳ một người phụ nữ nào, đây cũng là nguyên nhân khiến Tư Hoạ tin tưởng sâu sắc rằng Hạ Diên Tiêu thật lòng với mình.
Cho dù Hạ Diên Tiêu không quá nhiệt tình với cô, nhưng cô vẫn là bạn gái được Hạ Diên Tiêu chính miệng thừa nhận ở trước mặt bạn bè cùng họ hàng thân thích, điều này cũng đủ để chứng minh, cô là đặc biệt.
“Cạch——”
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tư Họa nhanh chóng buông di động xuống.
Người đàn ông mặc áo tắm dài màu xám xuất hiện ngay trước mắt cô, việc vô tình xem trộm tin nhắn của người khác khiến Tư Hoạ có hơi xấu hổ và lo lắng.
“Sao hôm nay anh lại uống nhiều vậy? Gặp phải chuyện gì rồi à?” Cô thuận miệng tìm đề tài liên quan.
“Không có gì.” Ba chữ đơn giản quyết đoán của Hạ Diên Tiêu đã chặn lại toàn bộ sự quan tâm của Tư Họa.
“Vậy em…”
Giọng nói nhu hoà của cô gái truyền đến bên tai, ánh mắt Hạ Diên Tiêu lướt qua khuôn mặt cô, giọng nói lành lạnh: “Trở về nghỉ ngơi đi.”
Ý tứ đuổi khách vô cùng uyển chuyển.
“Vâng.”
Ra khỏi cửa phòng, Tư Họa nặng nề thở dài một hơi.
Mỗi lần cô muốn trò chuyện với Hạ Diên Tiêu đều bị thái độ lảng tránh của anh ép lui, khiến cho cuộc trò chuyện cứ thế đi vào bế tắc. Hạ Diên Tiêu luôn khoác lên mình dáng vẻ thâm sâu khó lường, cho dù cô có muốn tìm hiểu sâu về cuộc sống của anh, cũng vô cùng khó.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tư Hoạ khó khăn lắm mới nhìn thấy Hạ Diên Tiêu ngồi vào bàn ăn sáng. Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, ở nhà cũng vô cùng nghiêm túc.
Tư Hoạ lắc lắc đầu, ném bay sự phiền não quấy rầy cô cả đêm hôm qua, một lần nữa nở nụ cười tươi: “A Diên, ngày mai anh rảnh không?”
“Sao thế?” Hạ Diên Tiêu hỏi.
“Phòng làm việc của bọn em tổ chức lễ kỷ niệm tròn một năm, có một buổi tiệc nhỏ, em muốn mời anh cùng tham gia.” Tư Hoạ vừa cẩn thận từng li từng tí quan sát biểu cảm của Hạ Diên Tiêu, ngón tay để ở trước mặt vô thức đan chéo vào với nhau.
Phòng làm việc không có nhiều người lắm, đều là bạn bè của cô, cô muốn để cho Hạ Diên Tiêu hiểu rõ hơn về cuộc sống của mình.
“Có việc rồi.” Hạ Diên Tiêu lời ít ý nhiều, ý tứ cự tuyệt vô cùng rõ ràng.
“Tiếc ghê.” Tư Họa nhỏ giọng lẩm bẩm, cũng không dám bám theo anh làm nũng.
Những cuộc hẹn hò đơn giản của một người con gái lần đầu tiên yêu đương, ở trong mắt Hạ Diên Tiêu đều là những chuyện lãng phí thời gian. Cô luôn cố gắng tạo thêm nhiều những kỉ niệm chỉ thuộc về hai người bọn họ, thế nhưng đến cuối cùng vẫn không thắng nổi công việc bận rộn.
Tư Hoạ rời khỏi bàn ăn, vừa đi được hai bước đột nhiên nghe thấy tiếng Hạ Diên Tiêu hỏi: “Chân làm sao thế?”
Anh quan tâm đến chân của mình, chi tiết này khiến Tư Hoạ có chút vui vẻ, do dự một lúc, chỉ nói: “… Bị đụng trúng hai phát.”
Vừa dứt lời thì vú Tưởng đang bưng bát từ đâu tới đây lên tiếng hỏi: “Tư tiểu thư, cô bị dị ứng sao? Có phải đụng trúng Coco rồi không?”
Nguyên nhân thật sự bị vạch trần, Tư Hoạ cũng không phủ nhận.
“Tự thoa chút thuốc đi.” Hạ Diên Tiêu không chút để ý mà liếc mắt sang chỗ khác, cũng không thèm nhắc đến con mèo đã khiến cô bị dị ứng.