Có ai lần đầu đi gặp phụ huynh mà được người lớn tuổi đuổi theo tặng cho căn nhà không?
Tư Họa gặp phải rồi.
Vừa gặp nhau, chưa nói được mấy lời, bà cụ đã gọi cô là “Cháu dâu”, còn liên tục muốn kéo gần khoảng cách. Từ đó có thể thấy, đúng như lời Ngôn Tuyển nói, chỉ vì cô là bạn gái của Ngôn Tuyển, bà nội sẽ thích cô ấy.
Về phần quà tặng, bà cụ chưa xem qua mà đã tán thưởng, xem xong liền hết lời khen ngợi, vội vàng kéo cô ấy rồi hỏi: “Họa Họa, sao con có được tranh của cô Susan vậy?”
Người lớn tuổi tôn một người trẻ tuổi hơn mình là “Cô”, có thể thấy được sự trân trọng của bà cụ dành cho Susan.
Susan mất sớm, mấy năm gần đây tác phẩm còn lưu động trên thị trường càng ngày càng hiếm. Những tác phẩm đã từng xuất bản trước đây đều có người tận tâm tận lực thu mua, bà cụ nhớ là chưa từng nhìn thấy bức tranh này. Bà không nghi ngờ tấm lòng của Tư Họa, chỉ sợ đứa trẻ này bị người ta lừa.
Con dấu nhỏ có khắc chữ chỉ Susan là độc nhất. Nói giả thì không phải, nói là thật thì tại sao một bức tranh đẹp như vậy mà trước nay bà chưa từng thấy?
Lời lẽ uyển chuyển khéo léo của bà cụ cũng không thể chống đỡ nổi trước lời giải thích ngắn gọn của Tư Họa: “ Bà nội Ngôn, Susan là mẹ con.”
“Cái… cái gì cơ?”
Bà cụ hoàn toàn không giữ nổi bình tĩnh.
Bà cụ kéo Tư Họa ngồi bên cạnh mình, hỏi về người trong gia đình cô, Tư Họa trả lời sơ qua.
Bố mẹ cô đều là con một, người thân đều đã mất, sau khi mẹ cô qua đời, bố là người thân duy nhất của cô.
Tuổi bà cụ càng ngày càng lớn, nghe xong câu chuyện suýt chút nữa không kìm được nước mắt, nắm tay Tư Họa: “Đứa trẻ ngoan, sau này chúng ta đều là người nhà của con.”
Không mất nhiều thời gian, Tư Họa hoàn toàn nhận được sự công nhận từ bà cụ, sự nhiệt tình mà bà nội Ngôn dành cho cô chẳng khác nào với cháu gái ruột của mình. Cho dù là năng lực bản thân Tư Họa hay các giá trị khác đều khiến bà cụ vô cùng hài lòng!
Buổi chiều một người đàn ông mặc vest đen, đeo kính, để đầu đinh đến nhà họ Ngôn tặng bốn món quà.
Mặc dù người anh cả của Ngôn Tuyển vì chuyện riêng, không thể về nước, nhưng cũng không quên ba người thân ruột thịt trong gia đình, đặc biệt cử người mang quà đến.
Ngôn Hy nóng lòng muốn mở quà, cô ấy tiện tay cầm một phần quà lên, mở ra liền phát hiện ra là một chiếc ví, bên trong còn có một chiếc thẻ ngân hàng.
“Huhuhu, anh trai đúng là hiểu mình, cảm động muốn khóc.” Ngôn Hy cầm chiếc thẻ ngân hàng ra hôn chụt chụt hai cái, có thể thấy cô nhóc luôn có nỗi ám ảnh với tiền tiêu vặt.
Ngôn Hy nhanh chóng cất chiếc thẻ, giữ chặt nó bên mình, chỉ mong hàng đêm có thể ôm nó đi ngủ.
Rất lâu trước đây Tư Họa đã nhận ra Ngôn Hy rất thích tích góp “Quỹ đen”, lúc đó cô còn nghĩ: Cô em gái này vừa kỳ lạ lại vừa đáng yêu, rõ ràng từ nhỏ đến lớn tiền tiêu không hết, tại sao lúc nào cũng lo nghĩ đến việc tiết kiệm tiền vậy? Tiền tiêu vặt trong miệng người nhà họ Ngôn không phải con số nhỏ, quen biết một năm nay cũng biết Ngôn Hy không phải người tiêu xài hoang phí, lẽ nào đây là sở thích cá nhân?
Sau này khi trò chuyện riêng, cô thuận miệng hỏi: “Tiểu Hy rất thích tiết kiệm tiền nhỉ? Em muốn mua gì cần tiêu rất nhiều tiền à?”
Ngôn Hy lắc đầu: “Em không cần mua gì, chỉ là muốn tiết kiệm thật nhiều tiền.”
“Hóa ra Tiểu Hy lại mê tiền đến vậy.” Tư Họa mỉm cười trêu đùa.
“Không phải như vậy!” Tiểu Hy phản bác lại: “Do em đồng ý với một người là sẽ tiết kiệm thật nhiều tiền.”
“Ai vậy?” Tư Họa buột miệng hỏi.
Ngôn Hy nghiêng đầu cẩn thận nhớ lại, đôi lông mày thanh tú cau lại: “Em không nhớ.”
Một lối suy nghĩ thật kỳ lạ, bản thân Ngôn Hy cũng không sao giải thích được. Vì thế Tết năm nay, cô tặng Ngôn Hy một phong bao lì xì lớn, còn có đồ trang sức mà con gái rất thích.
Ngôn Hy cất ví tiền và thẻ ngân hàng đi, liền phát hiện còn có ba chiếc hộp: “Chị dâu, chị cũng có nha!”
Hóa ra tổng cộng có bốn chiếc hộp, trên mỗi hộp đều có nhãn dán khác nhau. Bà nội Ngôn, Ngôn Tuyển, Ngôn Hy, còn có một chiếc thuộc về cô.
Tư Họa rất bất ngờ.
Cô chưa từng gặp anh trai của Ngôn Tuyển, hôm nay lại là lần đầu tiên tới chơi, vậy mà còn có thể nhận quà mừng năm mới cùng mọi người?
“Chị dâu, chị mở ra xem đi.” Ngôn Hy rất tò mò, nhưng không thể tùy tiện mở quà của người khác, chỉ có thể thúc giục người nhận quà.
Chiếc hộp được mở ra, bên trong là một chiếc chìa khóa, Ngôn Hy vừa liếc mắt qua: “A, là chìa khóa xe!”
“Chìa khóa xe…” Cầm món quà lên, Tư Họa kinh ngạc.
Ngôn Hy nói với cô, anh cả nhà họ Ngôn có sở thích sưu tập xe hơi, vì thế trong ngày đầu năm mới Tư Họa đã nhận được một chiếc xe vô cùng đắt tiền.
Cô vội vàng đi tìm Ngôn Tuyển. Cô rất ngại khi nhận món quà lớn như vậy, Ngôn Tuyển biết được thì thuyết phục cô: “Yên tâm nhận nó đi, đây là sự công nhận thân phận của em từ anh trai anh.”
Anh cả không phải kiểu người có tâm tư khéo léo cho lắm, biết Ngôn Hy thích tiền thì gửi tặng tiền, không biết Tư Họa thích gì thì trực tiếp tặng xe.
Tư Họa cầm chìa khóa, nuốt nước bọt: “Người nhà của anh luôn hào phóng khi tặng quà vậy sao?”
Ngôn Tuyển vỗ nhẹ tay cô: “Mọi người chỉ hào phóng với người nhà thôi.”
Tư Họa bị anh chọc cười.
Quay đầu lại thấy anh ấy vẫn ngồi trước máy tính gõ bàn phím, Tư Họa bật cười: “Anh còn bận công việc à?”
“Vẫn còn một chút.”
“Được rồi, vậy em sẽ không làm phiền anh nữa.” Cô đúng là một người bạn gái hiểu chuyện.
“Nếu em chán thì bảo Tiểu Hy đưa đi dạo quanh đây đi, ở trong nhà không cần quá cẩn thận đâu, cần gì thì nói với anh.”
“Em biết rồi.”
Trước khi đi, Ngôn Tuyển kéo cô lại trao cô một nụ hôn, rồi mới để cô rời đi.
Tư Họa vừa xuống lầu đúng lúc nhìn thấy mợ Lý đang giao chiếc hộp cho một người giúp việc, còn căn dặn: “Phu nhân dặn dò rồi, hai ngày nay để Đoàn Tử ở trong cái viện bên cạnh, tuyệt đối không để nó chạy ra ngoài. Thức ăn trong chiếc hộp này là thức ăn Đoàn Tử thích ăn nhất…”
Đợi người giúp việc đi rồi, Tư Họa mới đi xuống, hiếu kỳ hỏi: “Mợ Lý, trong nhà nuôi mèo sao?”
“Đúng vậy, lão phu nhân có nuôi một con. Có điều Tư tiểu thư đừng lo lắng, phu nhân đã ra lệnh cho người trong nhà mang Đoàn Tử sang viện khác rồi, trong nhà quét dọn hai lần từ trong ra ngoài, sẽ không để tiểu thư bị dị ứng đâu.” Mợ Lý trả lời ngọn ngành từ đầu đến cuối.
Tư Họa bỗng chốc kinh ngạc.
Hóa ra trước khi cô đến nhà họ Ngôn, bà nội Ngôn và Ngôn Tuyển đã chuẩn bị trước mọi thứ.
Sự quan tâm đặc biệt của Ngôn Tuyển, sự nhiệt tình mà chân thành của Ngôn Hy, sự quan tâm chăm sóc của bà nội Ngôn và món quà của anh cả Ngôn…
Thứ tình thân ấm áp này đáng quý biết bao.
–
Bữa tối hôm nay vô cùng phong phú, trước mặt Tư Họa toàn là những món mà bình thường cô rất thích, không cần hỏi cũng biết là ai sắp xếp.
Người lớn trong nhà ngủ rất sớm, sau khi phát lì xì cho người trẻ xong là quay lại viện của mình.
Tư Họa vẫn luôn suy nghĩ, tối nay cô ngủ ở đâu? Sao không có ai nói gì với cô cả vậy?
Ngôn Tuyển và bà nội Ngôn không nghĩ đến nên đã bỏ quên phòng ngủ của cô chăng?
Cô cũng không tiện hỏi, mang theo cảm giác nghi hoặc đi tìm Ngôn Tuyển: “Cái đó, đêm nay em ngủ ở đâu vậy?”
“Phòng của anh.” Ngôn Tuyển trả lời dứt khoát.
“Hả….” Cái này có vẻ không ổn lắm.
Thấy cô trợn tròn mắt, Ngôn Tuyển khẽ mỉm cười, vươn tay vuốt vuốt sợi tóc trên mặt cô: “Không đùa em nữa, em ngủ ở phòng anh, anh ra phòng khách.”
Rõ ràng trước đó bà nội đã nói sẽ đặc biệt để lại căn phòng bên cạnh cho Tư Họa, kết quả là hôm nay đến mới phát hiện ra căn phòng bên cạnh chất đầy một đống đồ lộn xộn, không cần hỏi cũng biết là do bà nội cố ý làm vậy.
Anh không dám ngồi sai chỗ người lớn đã chỉ, sợ Tư Họa không thoải mái, anh định sau khi bà quay trở về phòng sẽ sang căn phòng khác nghỉ ngơi.
Những lời này bị người đứng kế bên góc tường nghe được, liền chuyển lời cho bà cụ. Bà cụ sốt ruột, trong lòng lại tính toán: “Mợ Lý, mợ âm thầm đi xem thử đi…”
Tư Họa và Ngôn Tuyển còn đang tranh luận xem ai ở lại phòng ngủ ai đi ra phòng khách, còn chưa quyết định kết quả, đèn trong phòng đột nhiên tắt phụt đi,Tự Họa bị dọa hét lên một tiếng, trước mắt tối sầm lại.
Cánh tay cô bị anh nắm lấy, Tư Họa sờ thấy cánh tay của anh, lúc này mới an tâm: “Đây là, mất điện ạ?”
Ngôn Tuyển cười cũng không được, khóc cũng không xong.
Ở đây không bao giờ mất điện, trừ khi có người cố ý làm loạn.
“Thực ra…”
Sự thật đột nhiên mắc kẹt trong cổ họng anh.
Anh cảm nhận được Tư Họa đang thu từng ngón tay lại, ôm chặt lấy cánh tay anh, hơi thở ấm áp phả vào cổ anh, toàn tâm toàn ý dựa vào anh.
Thực ra, thế này cũng không tệ.
Anh bèn thay đổi lời nói: “Có lẽ là mất điện rồi.”
“Vậy bây giờ phải làm sao đây?” Tư Họa ngẩng đầu lên, vẫn nhìn không rõ.
“Ở trong phòng, đừng đi lung tung.” Thị lực của Ngôn Tuyển cực tốt, mượn ánh đèn đường ngoài cửa sổ là có thể thấy đại khái toàn cảnh. Anh dẫn Tư Họa ngồi xuống giường, Tư Họa mới đột nhiên nghĩ ra có thể dùng đèn pin của điện thoại.
Cô không tiện, Ngôn Tuyển liền đưa cô đi tắm rửa.
Mợ Lý canh giữ ở bên ngoài một hồi lâu mà không thấy người đi ra, lập tức truyền tin cho bà cụ.
“Ở cùng một phòng đúng không?”
“Đúng vậy, phu nhân.”
Bà cụ tạm thời vừa lòng thỏa ý.
Kế hoạch ban đầu của bà vốn mãnh liệt hơn chút, sáng nay lại bị cháu trai vạch trần, dọn hết đống đồ đó đi.
Bà cụ bình tĩnh nghĩ ngợi, việc cháu trai mình tôn trọng bạn gái là đúng.
Bà cũng không hy vọng hiện tại có thể ôm cháu chắt của mình, chỉ mong hai người họ xích lại gần nhau một chút, gia tăng tình cảm. Nói không chừng một ngày nào đó… sẽ đột nhiên được ăn cưới thì sao?
(Raw là 闪婚: ý chỉ khoảng thời gian từ lúc yêu đương đến lúc kết hôn cực kỳ ngắn ngủi.)
Bà cụ trông trông ngóng ngóng, đôi trẻ trong phòng ngủ phát triển theo đúng mong đợi của bà.
Hai người không tranh luận ai ra phòng khách nữa, Tư Họa tự an ủi mình, lần trước cũng không phải chưa từng ngủ trong vòng tay anh…
Trước lạ sau quen, cô thật sự rất thích mùi thơm trên người Ngôn Tuyển, dường như có ngửi thế nào cũng không đủ. Nếu như Ngôn Tuyển không phải loại người như này, cô cũng không nghi ngờ bản thân mình có phải có sở thích gì đó đặc biệt không.
“Ngôn Tuyển, tại sao anh lại đối xử với em tốt đến thế vậy?”
“Đối tốt với bạn gái của mình không phải là lẽ đương nhiên à?”
“Trước khi yêu đương, anh cũng đối xử với em rất tốt.”
“Vì muốn yêu đương với em.” Bởi vì thích, muốn ở bên em, vì vậy mới đối xử tốt với em.
“Em nghĩ kĩ rồi, từ lần gặp đầu tiên, anh luôn giúp đỡ em. Không lẽ anh đã yêu em từ lần gặp đầu tiên rồi à?” Tư Họa cố tình đào ra lỗi sơ hở nhỏ nhặt của anh.
“Lần đầu tiên… thực sự chưa từng nghĩ tới.” Lần đầu tiên mà anh nghĩ tới khác hoàn toàn với lần đầu tiên mà Tư Họa nghĩ tới.
“Em còn tưởng là anh sẽ nói, đúng là anh nhất kiến chung tình đấy!” Thông qua tiếp xúc, cô phát hiện, mặc dù Ngôn Tuyển ấm áp tốt bụng, nhưng sẽ không tùy tiện giúp đỡ người lạ.
“Là số mệnh đã định sẵn.”
Số mệnh đã để cho anh gặp được Tư Họa. Anh nghĩ, năm đó lúc mình vẫn còn là một đứa trẻ chắc chắn cũng rất thích Tiểu Tư Họa, vì thế mới có thể tặng chiếc bút mình thích cho cô.
Chỉ là, cảm giác lúc đó đơn giản là thấy cô rất đáng yêu, còn bây giờ là tình yêu.
Trong lúc buồn ngủ, cô mơ mơ màng màng nói ra những nỗi lo lắng trong lòng: “Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau thế này chứ?”
“Sẽ luôn như vậy.” Người đàn ông trả lời chắc nịch, hy vọng đêm nay cô sẽ có một giấc mơ đẹp.
–
Tư Họa ở nhà Ngôn Tuyển hai ngày, lúc này kì nghỉ Tết đã trôi qua một nửa.
Anni gửi tin nhắn riêng để thăm dò tâm tư của cô, chỉ tiêu đào tạo phải nộp lại trong vòng hai ngày kết thúc kì nghỉ, để tháng thuận tiện thu xếp ra nước ngoài.
Ngoại trừ người trong công ty, chuyện này cô chỉ kể cho Kha Giai Vân biết.
Kha Giai Vân biết cô đang do dự điều gì, cố gắng thuyết phục cô nỗ lực hết sức vì sự nghiệp: “Họa Họa, mình biết tình cảm của cậu là thật lòng. Cậu lựa chọn ở bên một người, nhất định phải khiến cho cuộc sống mình trở nên tốt hơn, chứ không phải để bản thân uất ức đánh mất cơ hội.”
“Mình từng nói chuyện với Ngôn Tuyển, mặc dù không quá thân thiết, nhưng mình thấy anh ấy là kiểu người lý tính, biết nhìn xa trông rộng, nhất định anh ấy sẽ hiểu cho cậu.” Có lẽ đời sống tinh thần và đời sống vật chất có thể hòa hợp với nhau, nhưng cô không dám kết luận.
“Giai Vân, thứ khiến mình khó xử, thực ra chính là sự thấu hiểu từ anh ấy.”
Cô chưa dám nói cho Ngôn Tuyển không phải là sợ anh không hiểu cho cô, mà là cô tin chắc Ngôn Tuyển sẽ để cô đi.
Tư Họa mới chỉ trải qua chuyện yêu đương một lần, lúc mới ở bên Hạ Diên Tiêu, cô thật sự vừa vui mừng vừa hạnh phúc. Chính vì vậy, cô cũng hiểu rằng, vì công việc bận rộn mà không thể gặp nhau khó chịu tới cỡ nào.
Cô và Ngôn Tuyển ở bên nhau được hơn hai tháng, có thể coi là quãng thời gian mặn nồng. Nửa năm nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài, yêu xa là lúc tình cảm bị hao mòn nhất…
Cô rất sợ mình sẽ biến thành Hạ Tiêu Diên lúc trước, người ở bên cạnh thật sự có sự khác biệt rất lớn so với chiếc điện thoại lạnh lẽo.
Nếu cô từ bỏ, thì không cần nói chuyện này cho Ngôn Tuyển.
Tư Họa do dự chưa quyết định được.
Kha Giai Vân thở dài: “Mặc dù mình luôn cổ vũ cậu theo đuổi tình yêu, nhưng về việc này mình vẫn cảm thấy tiền đồ sự nghiệp vẫn quan trọng hơn nhiều.”
“Giai Vân, cậu yên tâm, thực ra mình rất tỉnh táo.” Cô không hề vì tình yêu mà rũ bỏ đi tất cả, chỉ là cô đang cân bằng lại một cách tỉnh táo, làm thế nào mới là tốt nhất cho mình.
Sự nghiệp của bố cô từng rất thành công, nhưng kể từ khi mất đi người vợ yêu quý, cả quyền lực và tiền tài cũng không thể khiến ông hạnh phúc. Vì thế ông lựa chọn sống ẩn dật và mang theo nỗi nhớ nhung hoài niệm về mẹ mà sống tiếp.
Vậy bây giờ cô đánh cược tình yêu của mình vì cuộc đào tạo nửa năm này, nếu đạt được thứ trước mắt mà mất đi thứ sau này, liệu cô có còn vui vẻ?
Vì chuyện sau này mà bỏ lỡ cái trước mắt, cô có can tâm không?
Tư Họa rơi vào bế tắc.
Một ngày cuối cùng trước khi kì nghỉ kết thúc, cô ngồi xổm bên ban công loay hoay với những chậu cây mọng nước của mình, thỉnh thoảng lại mất tập trung.
Ngôn Tuyển nhìn chằm chằm bóng lưng đang ngồi cuộn lại hồi lâu, cuối cùng bước tới. Khi bước tới bên cạnh cô, anh quỳ một gối, ngồi xổm xuống: “Có phải mấy ngày nay em có chuyện muốn nói với anh không?”
“…” Tư Họa cúi đầu, ngón tay chọc chọc vào những cánh hoa mọng nước của mình, không nói gì.
Ngôn Tuyển chủ động phá vỡ sự im lặng: “Là vì chuyện công ty sắp xếp đi huấn luyện sao?”
“Sao anh biết?” Cô vội vàng ngẩng đầu lên.
“Anh quan tâm đến em, tự khắc sẽ biết thôi.”
“Em xin lỗi, em không cố ý giấu anh.”
“Anh hiểu, Họa Họa là vì anh, cho nên mới do dự, đúng không?”
“Ò…” Cô cắn chặt môi, gật đầu lia lịa.
“Thực ra chuyện mà em lo lắng sẽ không xảy ra đâu, anh có thể đợi em nửa năm mà.”
Cô biết Ngôn Tuyển sẽ nói như vậy.
“Yêu xa, không vui chút nào.” Cô từng thấy bạn cùng phòng yêu đương với một nam sinh cùng trường trong vòng bốn năm, sau khi tốt nghiệp thì quay về quê hương của mình, tình cảm giữa họ dần dần tan vỡ.
“Tạm thời xa cách không có nghĩa là chúng ta sẽ chia tay.” Ngôn Tuyển nắm lấy hai tay cô: “Họa Họa tốt như vậy, anh sao có thể nỡ được, chỉ có thể càng ngày càng thích em hơn mà thôi.”
“Tình cảm, rất khó khống chế…” Cô biết hiện tại rất ngọt ngào rất hạnh phúc, nhưng cô không dám đảm bảo khi cô rời đi thì mối quan hệ này còn có thể duy trì không.
“Có rất nhiều cách duy trì tình cảm, Họa Họa phải tin tưởng bản thân, cũng phải tin tưởng anh nữa, hiểu không?”
Ngôn Tuyển hiểu rõ nỗi lo sợ trong lòng cô, chỉ khi thiếu cảm giác an toàn trong một mối quan hệ mới phải lo lắng sẽ mất đi.
Vậy nhất định là do anh chưa đủ tốt, mới khiến Tư Họa hoài nghi bản thân.
“Anh thật sự mong em ra nước ngoài, xa cách nhau nửa năm sao?” Cô không nhận ra, ở trước mặt những người chiều chuộng cô, cô sẽ càng dễ cảm thấy tủi thân.
“Đừng để tâm chuyện vụn vặt.” Lòng bàn tay ấm áp vuốt ve mái tóc cô, ngón tay mảnh khảnh xuyên qua mái tóc đen tuyền của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Anh hy vọng, cô gái mà mình thích có thể theo đuổi ước mơ, làm những điều mình thích. Còn anh, chỉ cần cùng cô ấy trưởng thành là đủ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Thật lòng thích một người, sẽ hy vọng cô ấy càng ngày càng tốt hơn.
Mà người có thể khiến một cô gái yêu sâu đậm từ trong đáy lòng, chắc chắn cũng là một người đàn ông ưu tú, đủ sâu sắc, là người đàn ông có thể khiến mình trưởng thành hơn.