Trịnh Hòa bưng một nồi vịt hầm lên, mời Candy ở lại dùng bữa. Candy cười nói: “Thế thì tốt quá.” Mới ngồi chưa đến phút, Bạch Ân đã điều hắn đi làm việc.
Trịnh Hòa ngồi bên cạnh Bạch Ân, cầm khăn ấm, đắp lên hai mắt đỏ bừng của ông, cậu không biết Bạch Ân khóc, chỉ nghĩ là gió bên ngoài lớn quá, thổi vào mắt nên mới thế: “Hay là về sau ông đeo kính râm đi, ngăn gió.”
Cảm xúc của Bạch Ân đã dịu xuống, ông nghe xong, cười nói: “Chẳng phải em bảo tôi đeo kính râm xấu lắm sao?”
Mặt Trịnh Hòa co rúm, sau mới nhận ra giờ Bạch tiên sinh không thấy vẻ mặt của mình, mới gượng nói: “Ông đeo kính râm không xấu….aiz, lời em nói ông đừng để trong lòng, nhớ đeo kínhrâm là được, đừng hỏi nhiểu như vậy.”
Thực ra là Bạch Ân đeo kính râm quá cuốn hút, khiến người khác gắn chặt mắt vào, Trịnh Hòa thấy thế, không thích nên mới nói vậy. Nào ngờ Bạch Ân vẫn nhớ.
“Được rồi, tôi biết.” Bạch Ân lấy khăn mặt ra, chớp chớp hai cay cay, thấy Trịnh Hòa nhìn mình lo lắng, ông nghiêng người qua, hôn cậu một cái: “Đừng lo, tôi không sao.”
Trịnh Hòa thở dài: “Ừm, ngài ăn một chút đi, nếu mai còn thế thì chúng ta tới bệnh viện kiểm tra, hay là thiếu vitamin gì đó, nhìn ông rã rời thế này, em lo muốn chết.”
Bạch Ân xoa xoa máu tóc xoăn của Trịnh Hòa, thực mềm.