Bạch Ân cũng có sản nghiệp riêng của mình ở nước J, không nhiều lắm, đều là từ trước còn giữ lại, giờ chắc đã nhận thầu cho người khác, giờ ông chỉ có quyền quyết định những việc ở cấp độ thấp thôi. Bởi nơi này có Bạch lão gia tử, đã nhiều năm rồi, Bạch Ân không đặt chân vào nước J. Giờ hiếm lắm mới đến một lần, Tang Bắc liền đưa tập văn kiện về hướng phát triển của công ty suốt mấy năm nay.
Đối với công việc, thái độ của Bạch Ân là thế nào cũng được, ông cũng không nghĩ nổi còn lý do nào nữa để mình có thể thoát khỏi căn nhà ấy. Ông liền lấy một căn phòng trên danh nghĩa của nhà họ Bạch để thành chỗ làm việc.
“Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh?”
Bạch Ân mở to mắt, nhìn về phía Tang Bắc đang lay lay mình, nhíu mày: “Sao thế?”
Tang Bắc nói: “Sắc mặt ngài không tốt lắm, khó chịu chỗ nào sao?”
“Không, ” Bạch Ân lắc đầu: “Giữ tinh thần tập trung lâu quá, đầu có chút đau.”
Tang Bắc vô cùng lo lắng: “Ngài mới vừa uống thuốc mà, sao còn thế chứ, Bạch tiên sinh, tôi đề nghị ngài nên đi gặp bác sĩ, tiện thể đang ở đây luôn.” Mọi người đều biết, nhà họ Bạch có đội ngũ bác sĩ trị bệnh tâm thần giỏi nhất.
“Đừng nói nữa, ” Bạch Ân dùng tay đỡ trán: “Tôi sẽ không nói với Bạch lão gia tử rằng bệnh của tôi đã nặng thêm, cậu cũng không được tự ý làm việc, rõ chưa.”
“Bạch tiên sinh, chỉ là phương thức Bạch lão gia tử sử dụng là sai mà thôi, ông ấy là cha ngài, mà bệnh của ngài giờ đã trở nên thực nghiêm trọng.” Tang Bắc lớn lên ở nhà họ Bạch từ nhỏ, anh rất thân thiết với Bạch lão gia tử. Mấy năm nay, anh vẫn luôn cố gắng làm dịu mối quan hệ của hai cha con nhà này, tiếc rằng không thành công.
“Bởi ông ta là cha tôi, tôi mới càng không thể để lão khinh thường.” Bạch Ân lạnh lùng nói, bàn tay run nhè nhè vì đau đớn.
Tang Bắc thấy thái độ của Bạch Ân không dịu đi, liền thu dọn đống văn kiện linh tinh trên mặt bàn, lấy ra hai viên thuốc có chức năng giúp người bệnh bình tĩnh từ trong túi, nói: “Ngài muốn ở nước J bao lâu?”
“Ở lại thêm một tuần đi, đợi Nhuận Trạch đi rồi nói, tôi không muốn để nó phát hiện ra chuyện gì.” Bạch Ân nói.
“Ai, ” Tang Bắc thở dài: “Nếu Trạch thiếu gia biết tấm lòng ngài như thế, chắc chắn sẽ không luôn phản bác ngài. Bạch tiên sinh, tôi thấy ngài nên nói rõ với Trạch thiếu gia, để quan hệ giữa ngài và cậu ấy đừng càng ngày càng lạnh lùng.”
Bạch Ân hừ lạnh: “Sao tôi phải nói chứ, nó không biết dùng trái tim để cảm nhận sao? Ngu đến thế thì tôi còn biết làm gì?”
Tang Bắc nói: “Chính vì nguyên nhân đó mà ngài với Bạch lão gia tử mới xa cách như thế.”
“Tôi không giống ông ta, đừng có đánh đồng tôi với ông ta, rõ ràng là hai loài sinh vật khác nhau mà.” Cơn đau của Bạch Ân lại đến, ông nói, rất mất kiên nhẫn: “Đưa thuốc cho tôi, h xe sẽ đến, chiều nay nhà họ Bạch có party, tôi phải về.”
“Vâng.” Tang Bắc không biết nói gì với cái trình độ thần kinh của ba đời nhà Bạch lão gia tử.