Bạch Ân nằm trên ghế sa lông, mãi đến khi tác dụng của thuốc an thần hết mới nhớ ra mình vừa nhìn thấy ảo giác gì.
Ông mím môi, lòng cảm thấy hối hận.
May mà khi đó tay chân rã rời, nếu không, ông cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Trịnh Hòa dọn phòng xong, không biết đang làm gì ở phòng bếp. Trong đầu Bạch Ân không ngừng hiện lên hình ảnh cậu ngã gục trên sàn, đầu vỡ toang. Ông dựa tường, cố nén cảm giác toàn thân không chút sức lực, đi tới cửa phòng bếp.
Trịnh Hòa ngoái đầu lại. Đầu óc Bạch Ân trống rỗng, ông chỉ là bị ảo giác khi nãy tra tấn, muốn xác nhận Trịnh Hòa vẫn an toàn mà thôi. Bị ánh mắt của Trịnh Hòa nhìn, ông dừng một hồi, mỉm cười, không biết nên tìm đề tài gì: “Em đang làm gì thế?”
Trịnh Hòa không hề nhận ra ý nghĩ vừa thoáng qua trong Bạch Ân, cậu nghiêm túc nói: “Sao ngài lại qua đây?”
Bạch Ân lại im lặng một hồi.
Từ trước đến giờ, ông chưa từng lo lắng cho ai khác, không thể nói ra hình ảnh vẫn ám ảnh trong đầu mình nãy giờ với Trịnh Hòa, cũng không muốn nói thẳng rằng: ‘Tôi lo lắng cho em’, vậy nên, Bạch Ân nói —— “Tôi khát, em cho tôi chén nước.”
“A, ” Trịnh Hòa đặt dao xuống, rửa tay sạch sẽ rồi mới rót nước cho Bạch Ân, còn không quên nhắc nhở: “Nước hơi nóng chút, cẩn thận.”
Bạch Ân thấy trong phòng bếp không cần mình giúp gì, liền lê cái thân mình đi, không quay về sa lông mà tựa vào bên ván cửa, nhắm mắt, cố gắng khống chế tư duy của mình.
Đôi khi mở mắt ra, ông thấy Trịnh Hòa đang đặt bát trên bàn, cậu và Bạch Ân nhìn nhau một hồi, mỉm cười gật đầu rồi lại quay vào phòng bếp.
Vẻ mặt Bạch Ân trở nên rất kỳ quái.
Chỉ một cái liếc mắt khi nãy của Trịnh Hòa, mà trái tim ông như có gì thiêu đốt, mềm mại, nóng rực.