Trịnh Hòa lên mạng tìm “TOP nam diễn viên điện ảnh và truyền hình mới được chú ý nhất năm XX, hỏi: sao tên dài thế mà cậu vẫn nhớ á, he he, điện thoại có chức năng ghi âm cuộc gọi nha.
Đào Tiệp nói bảng xếp hạng này rất nổi tiếng, được công nhận là bảng xếp hạng uy tín và công bằng nhất. Trịnh Hòa đáng thương, làm nghệ sĩ năm rồi mà không biết bảng xếp hạng này, vậy nên, khi cậu bấm vào trang chủ, thấy số lượt xem lên tới chữ số, lại cảm thấy mất tự nhiên.
Bạch Ân cầm đệm đi tới, đá đá cậu: “Đứng lên, sàn lạnh.”
Trịnh Hòa ôm laptop, ngây ngốc đứng lên, đợi Bach Ân đặt đệm xong lại ngây ngốc ngồi xuống. Bạch Ân nhìn nội dung trên màn hình, cười: “Sao? Vui quá hóa ngốc?”
Trịnh Hòa nhìn ông: “Bạch tiên sinh, em đang nằm mơ sao?”
Bạch Ân cúi đầu, đưa tay xoa nhẹ mặt Trịnh Hòa: “Tuy lúc này tôi rất muốn tát em một cái rồi hỏi có đau không, nhưng giờ tâm tình tôi rất tốt, chúng ta làm tình đi.”
Trịnh Hòa hỏi: “Hai cái này có liên quan tới nhau sao?”
Bạch Ân trả lời: “Có chứ sao, tôi đã nói là: tâm tình tôi rất tốt.”
Trịnh Hòa che mặt, sau đó lại bỏ tay ra, vẻ mặt rất nghiêm túc nói: “Thấy ông vẫn tỉnh táo như thế, chắc là em không mơ rồi, ông ngồi xem mạng với em đi.”
Bạch Ân nói: “Để tôi nghĩ đã.”
Trịnh Hòa che mặt: “…Bạch tiên sinh, ông không nể mặt em chút được à? Cứ thế sao em có thể vui vẻ chơi máy tính tiếp chứ?”
Bạch Ân vui vẻ, cười tươi rói, hàm răng sáng chói: “Em nể tôi là được rồi, hơn nữa, không chơi nữa cũng không sao, tôi chơi em là đủ rồi.”
Trịnh Hò vái Bạch Ân: “Bạch tiên sinh, xin ngài nhận con làm đồ đệ đi, dạy con tuyệt chiêu ‘Một câu khiến người khác nghẹn chết’, được không?”
“Được, ” Bạch Ân nói: “Cởi hết quần áo ra, tôi dạy cho em.”