Con Husky Trịnh Hòa đem về giống cậu như đúc, cả hai đều dùng tính mạng của mình để chứng minh: no zuo no die ()
Mũi của Bạch Ân quá thính, thêm cái bệnh yêu sạch sẽ khiến ông không thể chịu nổi việc hít chung bầu không khí với một con chó trong cùng một phòng, vậy nên, Trịnh Hòa đành phải dọn ổ chó ra vườn hoa. Bãi cỏ rất rộng, hơn nữa, mấy hôm nay, Trịnh Hòa đang dựng hàng rào nên tiện làm luôn cho chó ngố một cái hàng rào nhỏ, cậu thấy thế là đủ rồi nên không xích nó lại nữa.
Sự thật chứng minh, Trịnh Hòa quá tốt bụng rồi.
Khi cậu khó khăn lắm mới khiến Bạch tiên sinh nằm yên trên giường truyền nước biển, rồi đi dọn phòng, trong lúc đi qua đại sảnh, nhìn ra cửa sổ, cậu thấy chó ngố đang xoay mông, cái đuôi vẫy sang bên này, lượn sang bên kia, dùng chân đào đất chơi. Thảm thương hơn là, dưới đất vương vãi mấy cánh hoa còn tươi.
Trịnh Hòa: QAQ!
Ôi tổ tông nhà tôi, cậu muốn chết hay sao!!!
Trịnh Hòa chạy vội ra vườn, vừa xách chó ngốc ra sau, vừa kinh hoàng nhìn xung quanh, tim đập tới nhịp/ phút.
Chó ngố không thèm để ý tới mấy cây giá thấp hơn, chủng loại bớt quý hơn, mà đào thẳng cây hoa lan quý báu cậu dọn từ thư phòng của Bạch Ân!!!! Con mẹ nó!!! Giá cây đó đủ để mua mười tám đời tổ tông nhà mày cộng thêm này nữa đó!!!!
Dựa vào biểu hiện thường ngày của chó ngố và thái độ Bạch tiên sinh dành cho nó, Trịnh Hòa bắt đầu suy tính tỷ lệ có thể giữ nó lại, kết quả là: cực kỳ thấp.
“Husky…” Trịnh Hòa sờ sờ đầu nó.
Chó ngố trợn tròn đôi mắt: “Oăng?”
“Đừng có ‘oăng’.” Trịnh Hòa mở hàng rào ra, nói: “Mày mau chạy đi, đừng quay lại.”
Bình thường, người đưa chó ngố đi dạo là Bạch tiên sinh, vậy nên, giờ nó chỉ ngây ngốc nhìn cậu, ngẩng đầu kêu to về hướng cửa sổ tầng hai: “Ngoa nga nga nga nga ”
Trịnh Hòa ngẩng đầu — Bạch tiên sinh đang chống cằm ngồi bên cửa sổ, tủm tỉm nhìn cậu.
Trịnh Hòa không thấy được vẻ mặt của mình, nhưng chắc chắn là rất sợ hãi.
“Bạch tiên sinh, ông ở đó từ bao giờ thế?” Trịnh Hòa hỏi.
Bạch Ân nín cười, cố tình nói chậm: “Từ lúc em thấy chó ngố đào cây hoa lan của tôi.”
“Aha ha ha.” Trịnh Hòa cười gượng.
Bạch Ân làm bộ làm tịch, thở dài: “Bảo bối, đấy là cây tôi thích nhất đấy, lúc em bảo muốn để nó ra ngoài tôi còn không đồng ý, giờ…..kẻ đầu đen tiễn người đầu xanh nha….”
Bạch tiên sinh, câu đó nó không phải thế, nhưng mà hình như nói vậy cũng hợp lý ấy nhỉ, không đúng! Nội dung chính là với cái giọng buồn bã, đau thương của Bạch tiên sinh như thế, sao mình có thể dối ông ấy, trộm thả chó ngố đi chứ!!!!
Trịnh Hòa điên cuồng gào rú trong lòng, cậu túm lấy đuôi của cậu chàng Husky đang định chạy trốn do thấy bầu không khí quá kỳ lạ, hiên ngang lẫm liệt nói: “Bạch tiên sinh, để em tóm nó lên, bồi tội với ông!”
Bạch Ân lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Bảo bối, điều khiến tôi đau khổ không phải cây hoa lan đó, cũng không phải con chó này, mà là vì em định lừa dối tôi….”
Trịnh Hòa khóc quỳ: “Bạch tiên sinh, em sai!! Cầu ngài tha thứ cho em đi, lừa ngài là lỗi của em, thực xin lỗi, thực xin lỗi!”
“A, ” Bạch Ân vội che miệng lại, nghẹn cười, mãi lâu sau mới quay trở lại với trạng thái buồn bã, ảm đạm: “Tôi có thể tha thứ cho em, nhưng niềm tin tôi dành cho em thì sao? Như thế này….” Ông vươn tay, nắm lấy, lại buông ra, còn g tiếng: “Vỡ ‘răng rắc’ sao?”
Trịnh Hòa cảm thấy mình cũng vỡ ‘răng rắc’ đến nơi, cái họa này là của Husky, sao cậu phải đi thanh toán giùm nó. Bạch tiên sinh, với cái óc logic quỷ dị này của ông, lúc nào mới cắm đúng USB được nha!!!
Để trấn an trái tim đột nhiên mong manh và đang bật trạng thái thiếu nữ của Bạch tiên sinh, Trịnh Hòa chân thành hỏi: “Thế ngài nói đi, để xây dựng lại niềm tin trong ngài, chỉ cần em có thể làm được, chuyện gì em cũng làm!!!”
Bạch Ân nở nụ cười, phát ra ánh sáng thần thánh.
Trịnh Hòa đột nhiên cảm thấy, giữa mình và Bạch tiên sinh đột nhiên xuất hiện biển mây vạn trượng, Bạch tiên sinh ngồi đó, cụp mi cười, cậu cầm cây gậy, mặt đầy lông, ngây ngốc đứng ở trong lòng bàn tay của ông, xung quanh là những ngón tay ngọc ngà của Bạch tiên sinh, phía trong còn viết dòng chữ: Trịnh cute đã từng đến đây.
Sau đó ‘rắc’ một cái, cậu bị móng vuốt ông tóm lấy.