Kiệt Tử cẩn thận đặt dây mạch vào thùng dụng cụ của mình, Bạch tiên sinh qua giúp – ông đá thẳng quả bom vào thùng.
Kiệt Tử: “….Bạch tiên sinh, dù không nổ, nhưng ngài có thể đối xử dịu dàng với nó được không?”
Bạch tiên sinh gật đầu, đặt quả bom vào thùng, sau đó dùng chân đá thùng tới chỗ Kiệt Tử: “Cho cậu đấy, thu dọn nhanh đi.”
Kiệt Tử thực chẳng biết nói sao. Hắn cảm thấy mình có thể ở bên làm việc cho Bạch tiên sinh lâu thế đúng là kỳ tích.
Trịnh Hòa dọn dẹp xong xuôi, lúc đổi kênh cho TV, cậu chợt nghe trong bếp có tiếng ‘uỳnh’ gì đó (lúc Bạch tiên sinh đá cái thùng), cậu lo lắng đi qua, hỏi với vào: “Bạch tiên sinh, ông nấu xong chưa? Phần còn lại để em giúp cho.”
Kiệt Tử bị giọng nói vang lên thình lình của Trịnh Hòa dọa sợ, cái thùng trong tay lại rơi xuống, Trịnh Hòa lo: “Bạch tiên sinh? Bạch tiên sinh?”
Bạch Ân khinh bỉ nhìn Kiệt Tử một cái, nhẹ giọng trấn an: “Tôi không sao, bảo bối, em…”
Ông còn chưa nói xong, Trịnh Hòa đã đưa tay mở cửa. Nãy cửa đã khóa, đương nhiên cậu không mở ra được. Bố cục của phòng bếp thuộc dạng semi-open, cửa phòng bếp là loại cửa đôi, kính mờ, cánh bên này đóng có thể dùng cánh bên kia mở. Trịnh Hòa mở cánh cửa bên cạnh, Bạch Ân không kịp ngăn cậu lại, mau chóng tống cả Kiệt Tử lẫn thùng ta ngoài cửa sổ —
“Cạch…”
Cửa mở.
Trịnh Hòa trợn mắt há hốc mồm nhìn phòng bếp.
Bạch tiên sinh tay cầm con dao vừa quơ được, giả vờ đang thái, gắng làm vẻ mặt bình tĩnh, tiếc là lúc nãy, để phá bom, tủ bếp bị dỡ ra cho nên cảnh tượng không được gọn gàng, yên ổn lắm.
Trịnh Hòa: “…”
Bạch tiên sinh: “…”
Hai người nhìn nhau, không có gì mà nói, cũng chả ai biết nói gì.
Đây là lần thứ n Trịnh Hòa cảm thấy, Bạch tiên sinh nhà cậu đúng là người giời.
Người khác nấu ăn, cùng lắm là khiến phòng bếp như bãi chiến trường, Bạch tiên sinh còn hơn, hỏng cả tủ bếp.
Sức công phá: sao.