Bạch tiên sinh khó chịu nhìn chiếc đồng hồ báo thức đang chỉ kim ở h sáng, lại nhìn chiếc điện thoại đang rung trên tay.
Trịnh Hòa mơ màng tỉnh lại, cọ cọ trong lòng Bạch Ân: “…Ai thế?”
“Đánh thức em à?” Bạch Ân cúi xuống hôn trán Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa ngửa đầu nói: “Hôn môi….”
Bạch Ân xoa nhẹ mông cậu: “Cái đồ đãng này, ngủ đi, tôi bắt điện thoại.”
“A.” Trịnh Hòa để yên cho Bạch Ân chuyển đầu mình từ cánh tay ông xuống gối, nhíu mày, nhắm mắt lại lầu bầu: “Ông về nhanh nhé, gối cái này không thích bằng tay ông.”
“Biết rồi, ngoan.” giọng Bạch Ân dịu dàng như mật.
Ra cửa, ông nhẹ nhàng đóng cửa lại, giọng điệu lạnh lẽo ngay sau khi bắt máy: “Mấy cậu có chuyện gì?”
Kiệt Tử chột dạ: “Bạch tiên sinh, muộn thế này rồi còn quấy rầy ngài, thực ngại quá….”
“Biết ngại thì nói mau lên.”
Kiệt Tử thấy cái tay cầm di động của mình sắp đông đá rồ:i “Là thế này, ngài có một vị khách sắp tới, là Vương Kiệt – Vương tiên sinh, từng tới BEACHER lần trước.”
“Cậu ta tới làm gì?” Bạch Ân đặt tay lên lan can, nhìn về hướng quốc lộ duy nhất nối tới đây ở phía rừng cây.
Kiệt Tử còn muốn biết: ‘Cái gã chưa từng gặp mặt này, đang yên đang lành bỗng dưng nổi điên lao đến làm gì!’ hơn cả Bạch tiên sinh! Nhưng hắn nhịn được, ngẫm lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian gần đây, bỗng dưng lanh trí, nói mịt mờ: “Hình như cậu Trịnh….và Vương tiên sinh rất thân nhau.”
Tóm lại, Kiệt Tử chọn đúng hướng, nhưng ghép đôi nhầm người.