Vương Kiệt dồn hết sự cam đảm mới dám nhắn tin cho Bạch tiên sinh rằng:
“Bạch tiên sinh, em yêu ông.”
Y không ngờ rằng, Bạch Ân không có cái siêu năng lực nhớ số điện thoại của người khác. Vậy nên, khi Trịnh Hòa nhìn thấy câu tỏ tình không tên đó, cậu gào lên: “Thế này là sao?” Trịnh Hòa quát, “Vừa mới bàn chuyện đám cưới, ông đã dám lén lút làm chuyện thế này sau lưng tôi! Ông làm tôi thất vọng quá, Bạch Ân!”
Bạch Ân mờ mịt: “Tôi có biết người này đâu.”
“Không biết mà người ta còn gọi đúng tên ông! Bạch – tiên – sinh!” Trịnh Hòa đã biến hình thành khủng long bạo chúa, chỉ kém điều khạc cầu lửa ra.
“Chắc có ai đùa. Em gọi điện lại xem.” Bạch Ân nói.
Trịnh Hòa lửa giận phừng phừng, gọi lại cho số đó.
Vương Kiệt nhìn dòng chữ ‘Cuộc gọi đến của Bạch tiên sinh’ đột nhiên xuất hiện trên màn hình điện thoại, mừng quá không dám nhúc nhích, sợ chỉ cần chạm nhẹ, giấc mơ này sẽ vỡ tan.
Trịnh Hòa thấy đầu bên kia không ai bắt máy, mới nửa tin nửa ngờ đưa điện thoại cho Bạch tiên sinh: “Được rồi, lần này em tin ông.”
“Chuyện nhỏ thế này, không đáng để em giật mình thế. Nếu em lo đến vậy, ” Bạch Ân tiện tay quăng điện thoại ra ngoài, “Thế này được chưa?”
“Thôi rồi! Nhà ông chỉ có hai tầng, nhưng nhà em ở tầng đấy!” Trịnh Hòa đẩy Bạch tiên sinh ra, nhìn xuống dưới. May mà mắt cậu còn đeo kính nên mới thấy cái thân xác tan nát của điện thoại.
Bạch Ân đủng đỉnh nói: “Nát thì tốt quá, đỡ bị bọn họ nhặt lên đưa cho tôi.”
Trịnh Hòa cuối cùng cũng hiểu sao Bạch Ân thích quẳng di động thế, ông ném di động không phải để dằn mặt gì, mà thực sự là thấy nó phiền, lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng tiêu diệt nó.
“Hầy.” Trịnh Hòa thở dài, nhìn cái di động Bạch tiên sinh cướp từ tay Tang Bắc hỏng như thế, cậu đau lòng lắm.
Mà đầu bên kia, sau khi quyết tâm gọi điện cho Bạch tiên sinh, Vương Kiệt đang cực kỳ hối hận khi nghe thấy câu ‘Số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy…’