Trịnh Hòa ngủ được chừng sáu tiếng, rồi bừng tình lúc hơn nửa đêm. Cậu duỗi người, trợn tròn mắt nhìn xung quanh như một con chuột bị dọa.
Giấc ngủ của Bạch tiên sinh luôn không sâu, Trịnh Hòa vừa cựa quậy, ông liền mở mắt, nhẹ giọng nói: “Không sợ, bảo bối, em gặp ác mộng sao?”
Trịnh Hòa gật đầu, hai tay túm chặt lấy cánh tay Bạch tiên sinh: “Em mơ thấy có người bắt cóc em, sợ chết mất.”
“Không phải mơ đâu.” Bạch Ân ngồi ngay ngắn dậy, ôm siết lấy Trịnh Hòa: “Hôm nay em bị bắt cóc thật, nhưng giờ không sao rồi. Về sau cũng sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa.”
Trịnh Hòa thở dài, cọ cọ cổ ông: “Về sau em nhất định sẽ nghe lời ông, ra đường phải dẫn vệ sĩ theo.”
“Lần này là do tôi tính toán không chu đáo, tôi không ngờ có người dám đụng tới em.” Bạch Ân thầm thì, gương mặt đầy vẻ xin lỗi.
“Ông cũng đâu muốn chuyện này xảy ra, đúng không? Không sao đâu, ” Tuy Trịnh Hòa vẫn thấy thấp thỏm trong lòng, nhưng cũng không đến nỗi hoảng loạn như lúc đó nữa. Cậu chợt nhớ câu người kia vẫn liên tục hỏi mình, “Bạch tiên sinh, “Kho tin” là gì?”
“Sao bỗng nhiên lại hỏi thế?” Bạch Ân nhẹ nhàng kiểm tra cổ tay của Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa đáp rất thành thực: “Họ luôn miệng hỏi em thế, hai kẻ bắt cóc đó.”
Bạch Ân vẫn cho rằng nhóm bắt cóc đó do kẻ thù của mình phái tới, không ngờ là vì “Kho tin”. Bao ý nghĩ lóe qua, ông bảo Trịnh Hòa kể lại mọi chuyện từ đầu chí cuối. Nghe đến đoạn Trịnh Hòa lừa nhóm người đó, ông cười tủm tỉm khiến Trịnh Hòa chột dạ.
“Bảo bối, có phải em muốn biết đến tôi sớm hơn không?” Bạch Ân thấp giọng hỏi, có lẽ do vừa tỉnh ngủ, mà giọng ông trầm trầm đầy quyến rũ.
“Cũng bình thường…..” Thực ra, Trịnh Hòa muốn biết thời thơ ấu của Bạch tiên sinh là thế nào. Bởi ông nói, ông từng có mái tóc nâu dài, hơn nữa vẻ ngoài cũng nữ tính. Trịnh Hòa muốn bảo ông rằng, dù giờ ông có cắt tóc thì gương mặt vẫn khá trung tính.
Bạch Ân không hài lòng với câu trả lời của Trịnh Hòa, nhưng nghĩ tới những chuyện cậu đã trải qua hôm nay, ông không đành lòng đi sâu vào cuộc nói chuyện này nữa.