Trong khoảng thời gian Trịnh Hòa tạm không làm việc, thành phố H đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Chuyện nổi bật nhất là vụ công ty của giám đốc Tống gặp khó khăn tài chính, phải bán một trường quay để lấy tiền, còn loại đi mấy nghệ sĩ không quá nổi tiếng.
Đào Tiệp bị ảnh hưởng rất lớn bởi chuyện này. Vốn đã có mấy hợp đồng lên kế hoạch xong xuôi, nào ngờ vì thay đổi của công ty mà bị hủy. Thậm chí, nhà sản xuất của bên đó còn tuyên bố, thà không khởi quay chứ kiên quyết không cho Đào Tiệp xuất hiện trong đoàn làm phim.
Cô thật không ngờ, mình vất vả bao năm rồi lại rơi vào kết cục này. Cô dựa vào “Ve mùa hạ” để chen chân vào giới giải trí, chưa kịp đứng vững thì chuyện này xảy tới. Lo quá, nóng trong người, mới một đêm mà trán cô nổi lên bốn cái mụn trứng cá, dùng thuốc nào cũng không hết, thậm chí, mấy hôm sau mụn nó càng to lên, còn có bọng máu. Đào Tiệp sợ quá, không dám bước chân ra ngoài.
Trịnh Hòa nói chuyện điện thoại, biết được tình hình của Đào Tiệp gần dây cũng giúp nối quan hệ cho mấy nhà khác. Tiếc là, nhân phẩm của giám đốc Tống trong giới này không được tốt lắm, cây đổ, bầy khỉ tan, người khác vừa nghe Đào Tiệp là nghệ sĩ chưa hết hạn hợp đồng của công ty giám đốc Tống liền vội vàng cúp máy.
Trịnh Hòa vô cùng hoang mang. Cậu mới rời giới giải trí có mấy tháng thôi mà sao giám đốc Tống đã thành như vậy rồi. Đi lòng vòng dưới lầu, cuối cùng, cậu không nhịn được tò mò, chạy lên tầng tìm Bạch tiên sinh. Trong mắt cậu, Bạch tiên sinh là vạn năng, chuyện gì không biết cứ hỏi ông ấy, cam đoan sẽ nhận được đáp án chuẩn nhất.
“Bạch tiên sinh, ông có đang bận không?” Trịnh Hòa gõ cửa.
Bạch tiên sinh gập laptop lại, quay cái bàn bên cạnh giá sách độ thuận theo chiều kim đồng hồ, laptop ngay lập tức bị giấu vào vách tường, không nhìn thấy nữa: “Vào đi.”
“Bạch tiên sinh, em hỏi ông chuyện này.” Trịnh Hòa ngồi thẳng xuống tấm thảm dưới chân ông hỏi, “Ông có biết chuyện sự nghiệp của Đào Tiệp gần đây gặp khó khăn không?”
“Cô ta nói cho em?” Bạch Ân gõ gõ cái bút trong tay.
Trịnh Hòa gật đầu: “Vâng, giờ cô ấy chẳng có việc gì làm, thực đáng thương.”
Bạch tiên sinh cười nói: “Cô ta mượn miệng em, nhờ tôi giúp thôi.”
“Thế có giúp không nha?” Trịnh Hòa hỏi.
“Còn tùy vào em thôi, nhưng giờ bên cô ta có Vương Thư Hoa, đáng lẽ không cần nhờ đến tôi, giữa họ nhất định có chuyện gì xảy ra.”
Hai mắt Trịnh Hòa sáng trưng: “Bạch tiên sinh, ông giỏi thật đấy, cái này mà cũng biết! Hôm trước Đào Tiệp còn đang càu nhàu với em việc ngày nào họ cũng cãi nhau đó. Giờ Vương Thư Hoa cứ như động vật nhuyễn thể, suốt ngày lẽo đẽo theo sau cô ấy, khiến Đào Tiệp chỉ muốn đá ông ta một phát.”
“Ờ… cái này… đoán là được mà.” Bạch tiên sinh nói.
“Người bình thường sao đoán được chứ.” Trịnh Hòa nói chắc như định đóng cột, “Bạch tiên sinh, ông thông minh quá thể, chuyện gì cũng không thoát nổi cặp mắt của ông!”
Bạch tiên sinh nheo mắt lại, búng Trịnh Hòa một cái: “Em khen tôi đấy à.”
“He he, bị ông phát hiện rồi.” Trịnh Hòa cười trộm, “Thế ý ông là để Vương Thư Hoa giúp Đào Tiệp giải quyết chuyện này à?”
“Thuận theo tự nhiên.” Bạch tiên sinh nói.
Trịnh Hòa nghĩ một hồi rồi nói: “Thực ra em thấy ông nói rất đúng, em biết cô ấy ngần ấy năm rồi, chứng kiến bao người có quan hệ với Đào Tiệp, nhưng đây là lần đầu tiên thấy có ai thực lòng với cô ấy như Vương Thư Hoa. Em cũng khuyên Đào Tiệp nhận lời đi, nhưng cô ấy lại tỏ ra rất lãnh đạm. Cô ấy nói, Vương Thư Hoa chỉ là đóng kịch giỏi mà thôi.”
“Có phải cô ta nói rằng “Lãng tử phong lưu sẽ không quay đầu vì loại phụ nữ như tôi” không?” Bạch Ân hỏi.
Trịnh Hòa gật đầu, lần này, cậu thực sự sùng bái ông: “Đúng thế, đúng thế! Bạch tiên sinh, chuyện này mà ông cũng biết được!”
Bạch tiên sinh thở dài: “Bảo bối, em còn nhớ nội dung của ‘Xuân Kiếp’ không? Ở tập , Lưu Tử Yên đã phản bác lại Thừa Dương như thế.”
Mặt Trịnh Hòa đen như đít nồi, lúc sau, cậu mới giận dữ nói: “Á đù! Đào Tiệp lừa em!”