Trịnh Hòa rốt cuộc nhớ ra ba tuần nữa là khởi quay.
Nhưng đến trang đầu tiên của tập kịch bản cậu vẫn chưa mở ra xem.
Bạch tiên sinh bị đánh thức lúc nửa đêm vì tiếng động Trịnh Hòa tạo ra. Ông mở mắt thì thấy Trịnh Hòa vểnh cái mông căng tròn lên, ngồi chổm hổm đọc gì đó trên sàn. Ông nhắm hai mắt lại, mấy giây sau liền tỉnh hẳn, xoa xoa tóc, bước chân trần qua xem.
Trịnh Hòa không ngờ giấc ngủ của ông lại nông đến thế. Trước lúc đi ngủ, cậu đột nhiên nhớ tới tập kịch bản, thấy ông đang ngủ mới lặng lẽ vào thư phòng để in. Sơn trang quá lớn, gió đêm ù ù, mới một lúc mà Trịnh Hòa đã thấy nổi da gà, cậu quay về phòng, bật cái đèn cách giường xa nhất, cảm thấy có Bạch tiên sinh bên cạnh mới an lòng xem kịch bản.
Bạch tiên sinh không định quấy rầy Trịnh Hòa, chỉ lẳng lặng đứng phía sau cậu, cùng cậu đọc kịch bản.
Cảnh đầu tiên của “ giờ sau gặp lại” là một cảnh máu chó rất lớn. Nhìn miêu tả của biên kịch, Trịnh Hòa nghĩ, chắc đến lúc quay mình sẽ bị chuyên gia khói lửa nhắc chạy qua chạy lại đủ kiểu, còn phải cẩn thận không bị dính thuốc nổ. Không biết có phải từ ngày quen Bạch tiên sinh, cậu được sống an nhàn hơn không, mà giờ, nhớ lại những ngày tháng khổ sở khi xưa, lại có cảm giác như xa đến mấy đời rồi. Năm kia cậu còn phải cầm ô đứng đợi dưới mưa, chịu cơn lạnh buốt tới mức môi tím bầm để phải đợi hai cảnh phim có lẽ sẽ bị cắt sau khi làm biên tập hậu kỳ.
Cậu biết không thể xem xong kịch bản ngay, chỉ nhìn qua một lượt, đọc kỹ những phần mình xuất hiện trong chương một, để ý những điểm nhấn quan trọng gây ấn tượng. Trịnh Hòa ngẩng đầu nhìn đồng hồ bên cạnh tủ, định đi ngủ thì đột nhiên thấy trên mặt kính đồng hồ… xuất hiện một gương mặt mờ ảo.
Chân Trịnh Hòa run rẩy.
Trong đầu cậu lóe lên những cái tên phim kinh dị như “Lời nguyền oán độc”, “Tử thần tới”. Cậu thích xem phim ma, nhưng không phải nhờ thế mà có là gan lớn nha.
Cậu không dám động cựa, bởi vì trong phim ma, nhân vật chính vì sợ quá, quay đầu lại mà bị thứ gì đó đột nhiên đâm xuyên cổ, máu chảy đầm đìa, KO. Cậu lấy điện thoại ra, định dùng mặt điện thoại chiếu thẳng vào gương mặt đó rồi chạy về phía Bạch tiên sinh!
Một, hai, ba, bốn ——
Còn chưa đếm tới ‘năm’, ‘con ma’ đã mở miệng nói: “Đọc xong rồi à? Về giường ngủ đi.”
Trịnh Hòa vụt quay đầu lại.
Bạch tiên sinh hai mắt díp lại, nhìn cậu.
Trịnh Hòa: “…”