Trịnh Hòa bị Bạch tiên sinh ‘dạy dỗ’ cho một trận.
Dạy thế nào thì thôi không nói tới, dù sao thì lúc về tới nhà, miệng cậu tê rần, còn vội chạy vào phòng để tắm ào một cái. Thím Lý được gọi tới làm cơm tối, Trịnh Hòa thì bị Bạch tiên sinh quây trong phòng tắm, thảo luận thêm.
Đừng nghĩ nhiều, đúng là chỉ thảo luận một cách trong sáng thôi.
Đầu Trịnh Hòa đầy bọt xà phòng, cậu ngồi trong bồn tắm, nhìn Bạch tiên sinh chăm chú. Bạch tiên sinh mang ghế gỗ chuyên dụng của Trịnh Hòa ra, đặt dưới vòi sen xả nước. Họ quá quen thuộc với cơ thể của nhau rồi nên chẳng còn cảm giác thẹn thùng gì nữa.
Bạch tiên sinh hỏi: “Sao em không kể chuyện ở đoàn phim cho tôi?”
“Có to tát gì đâu, em thấy không cần thiết.” Trịnh Hòa chôn cằm trong đống bọt.
Bạch tiên sinh trách cứ: “Thế sao chuyện ngày nào cũng không được ăn cơm trưa, bị bắt nạt mà không nói gì là sao? Em là người của tôi, có chuyện không tìm tôi thì tìm ai?”
“Được rồi, Bạch tiên sinh, ông đừng giận mà, ” Trịnh Hòa trấn an, “Chẳng qua đây là lần đầu tiên em gặp phải chuyện này, về sau em biết sẽ phải giải quyết thế nào, ngoan, đừng giận em nữa.”
Bạch tiên sinh cười cười, nhắm mắt tựa mình lên vách tường: “Đừng có lừa tôi, chuyện này chắc chắn em từng gặp rất nhiều lần, không thì đã không phản ứng như thế, em muốn tôi điều tra hết gốc gác của em mới chịu nói thật sao?”
Trịnh Hòa sắp quỳ bái cái khả năng trinh thám này của Bạch tiên sinh đến nơi, sao lần nào cậu cũng không dối được Bạch tiên sinh thế cơ chứ?
“Được rồi em nói thật, những chuyện thế này em gặp nhiều rồi.” Trịnh Hòa nói, “Nhưng đều xảy ra trước khi gặp ông, thực ra ông tốt với em lắm, tìm công ty cho em, lại còn đầu tư nữa, em chỉ thiếu điều thắp hương bái Phật cho ông mỗi ngày.”
Bạch tiên sinh nhíu mày, nếu từ sau khi biết ông, Trịnh Hòa chưa từng phải nghe người khác nói xấu, vậy lần này là sao? Ông luôn tin rằng không có lửa thì sao có khói, chắc chắn có chỗ nào không ổn, nghĩ nghĩ, ông nhớ tới lần Trịnh Hòa nói cậu không muốn quay phim nữa: “Em thật sự định quay xong “ giò sau gặp lại” thì sẽ không diễn nữa sao?”
Trịnh Hòa gật đầu, cậu có tâm tính của những nhân vật nhỏ nhoi, tức là hoàn toàn không bao giờ mơ cao xa tới ngày có được lượng fan hùng hậu để lả lơi….Nhầm, ra vẻ ngầu lòi trước mặt người khác. Năm đó bước lầm vào con đường này, chịu bao nhiêu khổ, cậu sớm nên dừng lại, chọn một công việc yêu thích khác.