“Bạch….” Giờ Trịnh Hòa không chỉ nhũn chân, mà nửa người dưới của cậu chẳng cảm thấy gì nữa rồi, cậu bổ nhào vào lòng ông: “Bạch tiên sinh!”
Bạch Ân vừa xuống thang, mới đứng vững thì bị người ôm chầm lấy, ông kinh ngạc nhìn Trịnh Hòa máu me đầy người, hỏi: “Sao lại thành ra thế này?”
Mừng rỡ qua đi, Trịnh Hòa xấu hổ giật giật quần áo: “Em đang quay phim mà, lúc nãy dính vào.” Sau đó cậu bồn chồn liếc qua bộ âu phục của Bạch tiên sinh, không biết có bị dính vào không. May mà người cậu khô nên bộ đồ của ông vẫn sạch sẽ.
Bạch tiên sinh chỉ nghe được Trịnh Hòa nói: “…..”. Ông day day lỗ tai: “Tôi không nghe rõ em nói gì, đợi lát nữa nói lại đi.”
“A.” Trịnh Hòa không biết lấy từ đâu ra một cái kẹo cao su, nhét vào miệng Bạch tiên sinh: “Nhai cái này sẽ thấy đỡ ù.”
Đạo diễn Vi đi tới, nhìn cái máy bay đang lơ lửng trên hầm, lại nhìn Bạch tiên sinh, vẻ mặt ông hiện lên đủ thứ cảm xúc phức tạp. Tình trạng của Tang Bắc đỡ hơn Bạch tiên sinh, bởi từ đầu đến cuối, anh vẫn đeo tai nghe. Anh qua bắt tay với đạo diễn Vi: “Chào ngài, đạo diễn Vi, chúng ta từng gặp nhau vài lần rồi.”
Đạo diễn Vi xấu hổ bắt tay cùng Tang Bắc, ông thầm nghĩ, cảnh quay của Trịnh Hòa xem như thành công đi, để cậu thu dọn đồ về thành phố H.