Trịnh Hòa ăn nhanh hơn Bạch tiên sinh rất nhiều. Bạch Ân mới uống xong nửa cốc sữa, Trịnh Hòa đã xử lý xong hai bát cháo. Bạch Ân dựa vào ký ức, giới thiệu cho cậu mấy món ăn, Trịnh Hòa ăn rất vui vẻ, cuối cùng bụng no kềnh, ghé vào bàn, nhìn Bạch tiên sinh ăn cơm.
Ánh sáng ngập tràn căn phòng thủy tinh, Trịnh Hòa phơi nắng liền thấy uể oải. Bạch Ân thấy cậu như thế, cũng có chút buồn ngủ. Bọn họ xuất phát từ giờ, chưa ngủ đủ.
Bạch Ân bỏ bát đũa xuống, đẩy đẩy Trịnh Hòa: “Tỉnh tỉnh, đi về ngủ nào.”
Trịnh Hòa nhắm mắt lại, giống như động vật nhuyễn thể, quấn từ cánh tay, lần đến ngực Bạch tiên sinh, không chịu buông ra.
Bạch Ân đẩy cậu: “Dậy nào.”
Trịnh Hòa hé mắt rồi lại nhắm lại, cứ thế vài lần, Bạch Ân thấy cậu ngủ thật, không có người xung quanh cũng khó, ông ôm ngang lấy cậu, bấm chuông điện bảo phục vụ chút nữa mang đồ câu để cạnh bàn ăn về phòng. Mới đi vài bước, ông bị cửa chặn.
Ông cố gắng dùng đầu gối đẩy, chưa bước ra khỏi cửa, nó đột nhiên đóng lại, chật vật mãi, mồ hôi lấm tấm trên trán ông.
“Sao không phải cửa cảm ứng chứ.” Bạch Ân nhìn cánh cửa thủy tinh, lầu bầu.
“Hì hì ——” Trịnh Hòa vẫn giả vờ ngủ nãy giờ, rốt cuộc không nhịn được mà cười, cười đến độ vai run rẩy. Thực ra cậu cũng buồn ngủ lắm, nhưng từ lúc Bạch tiên sinh ôm đã dần tỉnh lại, trộm híp mắt nhìn hết các hành động của ông, không ngờ lại thấy được hình ảnh buồn cười này.
Bạch Ân buông Trịnh Hòa xuống, hỏi: “Em tỉnh từ bao giờ?”
Từ lúc không nhịn được cười, cậu cũng đoán được Bạch tiên sinh nhất định sẽ không vui, cậu rụt vai lại, nói: “Mới, mới thôi….”
Bạch Ân khoanh tay nhìn Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa càng co dúm người lại.