“Bạch tiên sinh, ngài đang nhìn gì thế?” Trịnh Hòa đột nhiên hỏi.
“Ửm?” Bạch Ân hoàn hồn, thấy Trịnh Hòa đội mũ đi mưa, đang cố gắng cùng gậy trúc chọc chọc xuống nước, ông mỉm cười: “Ngắm phong cảnh, thực đẹp, phải không?”
Bọn họ hiện đang chơi thuyền trên ruộng nước lớn ở nhà vườn.
Bầu trời xám xịt, mưa rơi lác đác, dương xỉ trưởng thành mọc thành tảng, nước mưa rơi xuống khiến phiến lá rung rung, xanh mướt, đáng yêu, dưới nước nuôi cua đồng béo múp. Không biết Trịnh Hòa nghe đâu ra tin này, mượn một chiếc thuyền nhỏ bỏ neo, một tay dùng gậy trúc lật đá lên, một tay dùng giỏ để bắt cua.
“Em có bắt được không?” Bạch Ân thực hoài nghi.
Trịnh Hòa lau nước mưa trên mặt, đậu thuyền ở một khoanh nước, nói rất tự tin: “Được chứ, ngài cứ chờ em.”
“Tôi nhớ là phải dùng lưới đánh cá mà.” Bạch Ân nói.
Trịnh Hòa nói: “Nhưng trên hướng dẫn chỉ nói là dùng giỏ với đèn pin không thấm nước thôi mà.”
“Đèn pin để làm gì?”
“Em không biết, vậy nên không mang.”
Bạch Ân nhìn xuống nước, thỉnh thoảng có thể thấy được mấy con cua chạy ra vì bị Trịnh Hòa dọa. Thuyền đã được trang bị, không cần có người chèo, chỉ cần điều chỉnh phương hướng là được, nhưng tốc độ thì chậm như rùa bò. Bạch Ân nghĩ, giờ mình nhảy xuống bơi khéo còn đi nhanh hơn nó mấy lần.
Trịnh Hòa loay hoay một hồi, đúng là chó ngáp phải ruồi, đang súc giỏ, một con chừng lạng lảo đảo đâm vào, Trịnh Hòa mừng lắm, khoe tíu tít với Bạch Ân: “Xem này! Xem này! To chưa, thấy em giỏi không?”
Bạch Ân bị sự vui sướng của Trịnh Hòa làm dậy lên hứng thú, ông đề nghị: “Tôi giúp em cầm giỏ, em lùa cua vào, chúng ta phối hợp.”
“Ok nha!” Trịnh Hòa vui vẻ bỏ cua trong giỏ vào chiếc xô bên cạnh, còn để lên trên hai thanh dây kẽm, cậu ngồi xổm ở đầu thuyền, nói: “Nào, ngài đứng sau em.”
“Ừm.” Bạch Ân dùng giấy lau sạch thuyền, chưa kịp ngồi xuống, mưa lại làm bẩn, Bạch Ân lau lại lần nữa, cứ thế mãi đến khi Trịnh Hòa không nhịn được nữa, thấy thân che mưa cho ông. Bạch tiên sinh ngẩng đầu nhìn Trịnh Hòa, ông cất giấy đi, ngồi xuống, bỏ giỏ vào nước.
Bạch tiên sinh hiển nhiên là giỏi hơn Trịnh Hòa, chẳng mấy chốc, trong giỏ lại có thêm mấy chú, mưa càng lúc càng lớn, rơi lộp bộp trên áo mưa, Trịnh Hòa chơi mệt, đòi quay về nấu cua ăn.
Bạch Ân chậm rãi thay đổi hướng thuyền, lúc đi ngang qua một đoạn dương xỉ cao chừng m, ánh mắt ông vô ý nhìn qua, nhếch môi cười. Trịnh Hòa ngọ nguậy trong lòng ông, không thấy được từ đám dương xỉ xanh mướt, chảy ra thứ chất lỏng nâu đỏ…..