Bạch Ân kể lại giấc mơ của mình theo kiểu bông đùa với Tang Bắc, lúc ấy, Tang Bắc đang uống nước, anh nghe Bạch tiên sinh nói xong, sặc.
Vậy nên, Bạch tiên sinh trêu thành công.
“Ngài chắc chắn đây là mơ?” Tang Bắc hỏi.
Bạch Ân nhướn mày: “Ý cậu là, hơn nửa đêm có người muốn bắt tôi, rồi bỗng dưng lại biến mất không để lại dấu vết? A, tôi hiểu rồi – chuyện ma, đúng không?”
Mặt Tang Bắc rúm ró: “Chủ tịch, chuyện này chẳng buồn cười chút nào.”
“Tôi có nói chuyện cười đâu.”
“Tôi nghĩ ngài nên đi gặp bác sĩ, thế mới tốt cho ngài.”
“Không cần.” Bạch Ân nói.
“Đây không chỉ là ý kiến chủ quan của ngài, mà là sự thật, tôi nghĩ ngài cần bác sĩ.”
“Lũ bác sĩ đều là phế vật, họ không cứu vớt tôi được.” Bạch Ân nhíu mày.
Tang Bắc thật muốn bổ đầu Bạch Ân ra xem bên trong cất những thứ phản xã hội nào, anh nói: “Chủ tịch, tôi mong ngài đừng trẻ con thế, tôi càng mong ngài đừng lấy cớ đó để không phải chữa bệnh!” Thật ra, anh còn muốn nói thêm một câu: ngài là thằng bé tuổi sao?
“Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa, đi ra ngoài.” Bạch Ân lạnh mặt.
“Được, nhưng tôi sẽ xếp lịch với bác sĩ cho ngài, tôi nhớ rõ, đã hai tháng rồi, ngài chưa kiểm tra định kỳ.”
“Tôi đã bảo, tôi không cần bác sĩ.”
Tang Bắc ghi chú thêm việc khám bệnh vào thời gian biểu, xoay người rời đi.
Bạch Ân nhìn cậu thư ký không nghe lời mình, ánh mắt giận dữ.
Nam giới nhà họ Bạch thường mắc bệnh thần kinh, chỉ khác nhau về độ nặng nhẹ, điều này không khác gì nguyền rủa. Vậy nên, thân là một thành viên của nhà họ Bạch, Bạch Ân mắc chứng tâm thần phân liệt loại hình cố chấp.
Nhưng ông cảm thấy, bệnh của mình có sao đâu, không thiếu tay, thiếu chân, ngoài việc thường xuyên làm ra những chuyện mình không dự định hoặc chưa bao giờ nghĩ tới, thì ông bình thường mà.