Bảo Anh không nghe nhầm chứ? Gin vừa nói rằng cô là cô gái của anh sao? Cô trở thành của anh từ hồi nào thế? Sao anh dám nói vậy?
"Shinakawa, không ngờ một tên nhát gái như cậu cũng có ngày đi bảo vệ con gái nhỉ!?" Tên kia nhếch khóe môi, cười khinh một tiếng. Gin luôn luôn là đối thủ nặng ký của anh ta trong trường, những cô gái bu xung quanh anh ta giảm bớt là do bị Gin hút hồn. Nhiều lần cứ nghĩ rằng thôi kệ, có lẽ nên nhường vài cô thì hơn, nhưng càng ngày, số lượng hâm mộ của cả hai ngày càng tăng, thoáng chốc đã ngang hàng nhau. Gin thì không muốn vướng vào những chuyện phiền phức này, còn tên sát gái kia thì lại muốn phải cạnh tranh công bằng "Cậu lại muốn tranh dành với tôi đấy à?"
"Cô ấy không phải đồ vật, ăn nói cho cẩn thận." Sắc mặt của Gin ngày càng biến sắc vì tức giận. Hắn dám nói Bảo Anh như một món đồ sở hữu như vậy ư? Nếu ở đây không phải là trường, thì anh đã lao đến nắm áo hắn để hỏi tội rồi.
"Anh buông ra, mọi người đang nhìn kìa." Bảo Anh vừa xấu hổ vừa tức tối, quay mặt ra sau nhìn Gin và thì thầm. Bao nhiêu con mắt đang đổ dồn vào cô khiến cô không thoải mái. Chắc là đụng vào thần tượng của họ nên họ xét nét cô rồi...
Gin hơi cụp mắt xuống nhìn cô, vẫn chưa hết giận dữ. Bây giờ muốn công khai bảo vệ cô sao cũng khó quá, cô không muốn, đã vậy còn bị xung quanh dò xét, anh thật sự chỉ muốn dẫn cô đi khỏi đây ngay lúc này cho yên thân thôi.
"Vậy sao? Vậy thì cô ta cũng đâu phải là của cậu?" Tên kia cho hai tay vào túi quần, giọng điệu vẫn ngạo nghễ như thường "Cậu lại dám nói cô ta là của cậu cơ đấy."
Gin rất muốn nói rằng Bảo Anh thật sự là của anh, nhưng miệng lại bị thái độ lạ lẫm và lạnh nhạt của cô làm cho cứng lại, không thể thốt ra lời nào. Phải rồi, bây giờ anh không là gì của cô, thì làm sao có thể nói được...?
Bảo Anh cảm nhận được lực siết ở vai mình đang dần dần lơi lỏng đi, ngay lập tức nhân cơ hội thoát khỏi vòng tay của Gin. Anh hơi bất ngờ, định vươn tay nắm lấy tay cô để kéo cô trở lại, nhưng lại tự kiềm chế chính mình và rút tay về, tim đau thắt. Anh không muốn đôi co, cũng không thể chịu đựng thêm nữa, bèn lẳng lặng đi vào phòng hội học sinh, bỏ lại sau lưng Bảo Anh đang nhìn anh với ánh mắt khó hiểu và tò mò. Chẳng phải anh nói đã có vợ chưa cưới rồi ư? Sao anh còn nói cô là cô gái của anh?
Sumire đứng cạnh bên thở dài, cảm thông lên tiếng: "Chiaki, vào đưa bento đi, hội trưởng buồn rồi kìa."
"Buồn? Tại sao lại buồn?" Bảo Anh quay sang cô bạn mình, thắc mắc.
"À không, không phải buồn! Thất vọng thì đúng hơn." Sumire khoanh tay lại, ánh mắt nghiêm túc hiếm hoi của cô nàng nhìn chằm chằm vào Bảo Anh, trả lời cô "Cậu vào đưa bento đi, tớ ở đây dẹp loạn cho."
Bảo Anh lưỡng lự một lúc, rồi từ từ tiến lên phía trước, hướng tới cửa phòng hội học sinh và nhẹ nhàng đẩy ra.
Tên sát gái kia còn đang định nói thêm mấy câu thì đã bị Sumire đi lại đứng chắn trước mặt: "Đừng có cản đường người ta."
"Tránh ra, liên quan đến cô à?" Cậu ta khó chịu.
"Chuyện của bạn thân tôi, dĩ nhiên là có liên quan đến tôi." Sumire lấy tay đẩy cậu ta ra phía sau, khiến cậu ta loạng choạng mấy bước suýt nữa đã té nhào.
"Con nhỏ này, điên à?" Cậu ta nổi đóa, muốn bay lại đấm vào mặt Sumire mấy phát cho bõ tức, nhưng cậu ta có phương châm không bao giờ đánh con gái, nên lại thôi.
"Ai điên thì kẻ đó tự biết." Sumire cười khẩy, hất vài lọn tóc xoăn của mình ra phía sau "Có giỏi thì chửi nữa đi!"
"Con nhãi..." Cậu ta nghiến răng lại và lầm bầm. Mặt mũi nhìn cũng xinh xắn mà sao láo lếu thế?!
Trong khi đó, nàng Bảo Anh đã vào phòng hội học sinh trót lọt. Cô đóng cửa, dè dặt đi lại đặt hộp bento xuống bàn và nhìn Gin đang đứng quay lưng ngắm nhìn khung cảnh ngoài trời qua khung cửa sổ. Có lẽ, người khác sẽ thấy bình thường, nhưng cô lại thấy anh lúc này rất cô đơn.
Tại sao cô lại có cảm giác đó chứ...? Hơn nữa, lại còn rất muốn chạy lại mà ôm lấy anh từ phía sau. Ôi trời ơi, mày điên mất rồi Bảo Anh ơi!!!
Thời gian tựa như ngừng lặng, cô không dám phá vỡ không khí im lặng này, và cả Gin cũng vậy. Anh mặc dù biết cô đang đứng đối diện anh, mặc dù biết cô đã gần như thế, nhưng không thể nào quay lại mà nắm lấy tay cô, ôm lấy cô, nói ra tất cả những gì đang giấu kín trong lòng suốt một năm qua.
Giữa cô và anh, lúc này đã bị ngăn cách bởi bức tường mang tên ký ức.
"E hèm." Thấy Gin im lặng lâu quá, cô bèn đằng hắng giọng để cho anh để ý đến mình "Em... có làm bento cho anh."
Gin đứng im thêm một lúc nữa, rồi mới chịu xoay người và đi lại chỗ cô, ngồi xuống chiếc ghế gần đó. Cô thấy anh lại chăm chú vào đống giấy tờ nên có hơi hồi hộp và căng thẳng, chẳng lẽ anh vì chuyện lúc nãy mà không vui sao?
"À ừm... anh có muốn ăn bây giờ không? Em mở ra giùm anh." Cô lại lên tiếng, đôi mắt ngần ngại quan sát thái độ của anh. Anh không ngước lên, vẫn tập trung vào chuyên môn khiến cô đã bối rối lại càng bối rối hơn.
"Em mở đi." Cuối cùng, anh lên tiếng, đôi mắt quét qua gương mặt của cô một lần rồi lại cúi xuống tiếp tục công việc. Anh không muốn nhìn cô lâu hơn, anh sợ sẽ không kìm nổi cảm xúc mà lao đến ôm chầm lấy cô mất.
Bảo Anh vội loay hoay mở hộp bento ra, rồi lấy đũa và đưa trước mặt anh: "Anh ăn đi. Em chỉ sợ sẽ không ngon..."
Gin nhìn hộp bento, rồi lại nhìn cô một lúc. Cuối cùng, anh cũng chịu lấy đũa từ tay cô và bắt đầu ăn trưa.
"Hồi đó vợ chưa cưới của anh cũng làm bento cho anh." Anh vừa gắp một miếng trứng cuộn vừa nói chuyện với cô.
"Vậy sao? Thế thì em làm có ngon như cô ấy không?" Bảo Anh lật đật hỏi lại một cách đầy vô tư.
Gin chậm rãi nuốt thức ăn, khẽ cười một tiếng và nói: "Ai làm cũng ngon cả."
Đúng, mùi vị mà cô làm vẫn như xưa, không hề thay đổi dù sau một năm hôn mê sâu. Anh vẫn nhớ rõ từng món ăn có vị như thế nào, trứng cô luôn luôn làm hơi mặn một chút, cơm cô luôn luôn nấu rất dẻo, lúc nào cũng để nhiều rau vào, nhất là cà rốt chỉ vì... cô thích ăn cà rốt. Nếu làm hai hộp, cô nhất định phải chia khẩu phần của cả hai hộp cho bằng nhau thật chuẩn mới thôi, nhưng trừ cà rốt thì hộp của cô luôn luôn gấp đôi hộp của anh.
"Chắc chắn bento của em có tám miếng cà rốt." Anh mỉm cười, bâng quơ nói.
"Sao anh biết?" Bảo Anh trợn mắt lên vì kinh ngạc, mặt đỏ một mảng và hỏi anh. Sao anh biết hay thế? Chẳng lẽ anh thông minh đến mức biết được cô ăn gian trong việc bỏ thêm cà rốt vào hộp bento của mình sao?
"Đoán mò thôi." Gin nhún vai, vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi và trả lời cô.
Bảo Anh ngượng chín cả mặt, đoán mò mà đoán trúng phóc luôn mới đau chứ! Anh rốt cuộc là thiên tài phương nào thế?
"À đúng rồi, em muốn hỏi anh một câu." Bảo Anh vội đổi chủ đề.
"Anh nghe đây." Anh đặt đũa xuống, dịu dàng trả lời cô.
"Anh nói anh đã có vợ chưa cưới, vậy tại sao anh còn nói em là cô gái của anh?"
Mặt của Gin lập tức đơ hẳn ra, không còn lời nào để diễn tả.
Anh không thể giải thích cho cô hiểu được, bởi vì cô không còn bất cứ ký ức gì về anh, đồng nghĩa tình cảm của cô dành cho anh cũng đã tan biến. Đến giờ phút này, anh lại là kẻ yêu đơn phương, yêu đơn phương chính người bạn gái hiện tại của mình.
"Em đã từng là học trò của anh, vậy thì không phải là cô gái của anh sao?"
"Nhưng anh có thể nói em là học trò của anh, sao lại nói là cô gái của anh?" Bảo Anh vẫn liên tục thắc mắc.
"Nói là học trò hay cô gái thì cũng vậy thôi." Gin đan hai tay vào nhau, nhếch môi cười và thở dài nhìn cô.
"Đâu có! Khác nhau chứ!" Bảo Anh ngẫm nghĩ một hồi, rồi phản bác lại anh "Học trò là một kiểu, mà cô gái lại là một kiểu."
Anh không nói nữa, lẳng lặng đóng nắp hộp bento lại, để cho cô thích nghĩ gì thì nghĩ. Trên thực tế, cô chính là cô gái của anh, trước đây hay bây giờ đều là vậy, không hề thay đổi. Chỉ trách cuộc đời tạo khoảng cách quá xa, anh cố vươn tay cách mấy cũng không kéo cô về phía anh được.
"Em đã tham gia câu lạc bộ nào chưa?" Gin lại tập trung vào làm việc, thuận miệng chuyển chủ đề.
"À, em đang định vào câu lạc bộ Karatedo..." Bảo Anh đan những ngón tay vào nhau, trả lời anh.
Anh gật gật đầu, rồi lại đáp: "Vậy thì đăng kí bây giờ đi. Anh có giữ danh sách đây."
Bảo Anh vâng vâng dạ dạ, đi đến gần, nhận lấy cây bút rồi cúi đầu xuống, bắt đầu viết tên của mình vào danh sách. Giây phút cô cúi xuống, mùi hương của Gin lại từ từ quấn lấy mũi cô, làm cô trong một thoáng phải ngây ngất, phải đắm say vì nó. Mùi hương này thật lạ, không giống với bất cứ loại nước hoa nào, không quá gắt, không quá mờ nhạt, thoang thoảng nhẹ nhàng mà vô cùng mê hoặc. Có lẽ, các cô gái khác, và cả vợ chưa cưới của anh bị anh đốn gục không chỉ bằng vẻ ngoài điển trai, mà còn bằng mùi hương quyến rũ này.
Gin thấy Bảo Anh đã viết tên xong nhưng vẫn chưa chịu ngước lên thì hơi chồm người về phía trước, hỏi cô: "Có chuyện gì sao?"
"À không!!" Bảo Anh lật đật bỏ bút xuống, ngước mặt lên nhìn anh. Ngay lập tức, khoảng cách được thu ngắn lại, bốn mắt nhìn nhau từ cự ly rất gần, rất gần... Đôi môi của anh và của cô chỉ cần nhích tới một chút nữa là sẽ chạm vào nhau.
Ánh mắt của Gin nhìn chằm chằm vào tròng mắt của cô, rồi lại liếc xuống đôi môi nhỏ nhắn của cô. Giây phút này anh thật sự rất muốn hôn cô, nhưng lại bị khoảng cách vô hình kiềm chế lại. Anh không tiến tới, cũng không lui về, chỉ muốn giữ nguyên như thế này một lúc, có thể gần cô như thế này đã rất mãn nguyện rồi.
Bảo Anh ngắm nhìn từng đường nét trên gương mặt anh, đôi má không biết từ bao giờ đã đỏ bừng bừng như cà chua chín mọng. Đuôi mắt dài của anh hơi cụp xuống đầy mê hoặc, sống mũi cao, đôi môi tựa như có sức cuốn hút vô hình, có thể làm điên đảo bất cứ cô gái nào nếu chạm vào nó. Mùi hương của anh lại bất ngờ xâm chiếm lấy cảm quan của cô, khiến đầu óc của cô ngày càng mụ mị, ngày càng say đắm.
Chỉ tiếc rằng, người con trai hoàn hảo hảo này đã có bến đỗ cho riêng mình mất rồi.
"Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, em mau về lớp đi." Gin đột ngột chủ động lùi về phía sau, ngồi thẳng dậy và bình thản nhắc nhở Bảo Anh "Anh sẽ nói với chủ tịch câu lạc bộ, chiều nay em cứ xuống võ đường sinh hoạt bình thường."
"À vâng, cảm ơn anh." Bảo Anh cúi đầu, lắp bắp. Cô không thể kiềm chế cái cảm xúc kì lạ lúc này xuống được.
Thấy cô vẫn tần ngần chưa muốn đi, Gin lại ngước lên: "Còn chuyện gì sao?"
"Vợ chưa cưới của anh là người như thế nào?" Cô nhìn anh, buột miệng hỏi.
Anh dừng mọi hoạt động lại, đôi mắt hơi mở to ra vì trong lòng thoáng chút ngạc nhiên. Bây giờ cô muốn anh nói về cô sao?
"Cô ấy rất mạnh mẽ." Mặt anh ẩn ẩn hiện hiện nét cười, trả lời cô.
"Con gái mạnh mẽ quá cũng không tốt, đôi lúc cũng phải để cho đàn ông làm chỗ dựa, có thế mới giữ được tình yêu." Bảo Anh vô tư đưa ra ý kiến. Gin che miệng lại, bật cười một tiếng. Cô đang tự khuyên nhủ cô đấy à?
"Anh sẽ chuyển lời của em tới cô ấy." Gin được nước diễn sâu, làm ra vẻ cực kỳ nghiêm túc, gật đầu một cái.
Bảo Anh mím nhẹ môi mình lại, mắt nhìn dáo dác xung quanh, nói thêm vài câu với anh rồi cúi đầu chào tạm biệt.
Cô ra ngoài rồi, còn lại một mình anh trong gian phòng hội học sinh rộng lớn, cảm giác cô đơn lại lập tức ập tới. Giây trước còn rất vui vẻ, giây sau đã tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng gió lùa vào phòng qua cửa sổ đang mở.
Anh chống tay lên bàn, ngắm nhìn hộp bento của Bảo Anh bỏ quên đã được cột lại bằng tấm vải rất gọn gàng. Nhớ lại lúc nãy, giây phút cô và anh ở gần nhau đến mức tựa như không còn khoảng cách, lúc ấy anh có thể nghe được mùi tóc quen thuộc của cô, nhìn thấy rõ được màu mắt của cô, hơi thở ấm nóng của cô nhẹ nhàng quấn lấy anh, khiến anh suýt chút nữa đã không thể kiềm chế được mình.
Gin dứt khỏi dòng suy nghĩ, cất hết giấy tờ và đứng dậy để đi về lớp. Anh cầm hộp bento của Bảo Anh, đang định mở cửa bước ra ngoài thì điện thoại lại reo lên.
"Gin, tối nay có tiệc mừng bên công ty đối tác, trong giấy mời có ghi cả tên ta và con, con đi được không?" Là chủ tịch Shinakawa.
"Họ có thành ý mời, thì không thể từ chối." Anh trả lời.
"Tốt, tối nay bảy giờ ở Tokyo Spirit, nhớ đến đúng giờ."
"Con nhớ rồi." Gin đáp lời cha mình, đợi ông dập máy rồi mới tắt điện thoại bỏ vào túi. Dạo này anh mới hoàn thành xong một dự án đầu tư lớn với công ty đó, nên họ rất có thiện cảm với anh. Từ cách làm việc, đến cách nói chuyện đều khiến họ không thể chê vào đâu được. Tổng giám đốc của công ty ấy là một người đàn ông đứng tuổi cực kỳ khó tính, có thể nói chỉ sau ba của anh một bậc, mà còn phải mở lời khen ngợi anh, còn hứa sẽ giới thiệu con gái rượu của mình cho anh.
Gin chỉ có thể nói rằng, thành ý ấy quá lớn, anh không dám nhận.
Nói đúng hơn là không muốn nhận.
Lúc trở về lớp, còn hơn năm phút nữa mới vào học nên Gin tranh thủ làm nốt bài tập. Mặc dù đường đường là một giám đốc đầu tư, nhưng nếu đã xác định đi học thì anh vẫn phải nghiêm túc học tập đàng hoàng.
Bảo Anh từ lúc vào lớp đã nghe được những tin tức truyền miệng về mình. Cô không vui lắm, và cũng cảm thấy khá khó chịu, những chuyện dính dáng đến người nổi tiếng thì bao giờ cũng là đề tài bàn tán nóng hổi, mà trong khi cô còn là học sinh mới nữa chứ.
"Đừng để ý bọn họ." Akiko đứng kế bên Sumire, nhẹ nhàng lên tiếng "Sau vài ngày thì lời đồn sẽ bớt thị phi hơn thôi."
"Akiko đúng là lạc quan thật nha!!" Sumire ngưỡng mộ.
"Hồi trước tớ từng bị rồi. Con gái của tập đoàn Nakashima có khả năng đang hẹn hò với tổng giám đốc gì gì đó... thậm chí bây giờ tớ còn không thèm nhớ họ tên của hắn ta." Mặt Akiko đột ngột tối sầm xuống, kể lại chuyện quá khứ "Nhưng mà bẵng đi một thời gian thì tin đồn ấy giảm nhiệt, tớ và hắn ta làm gì cũng không còn thu hút giới truyền thông nữa, cứ thế mà bị lãng quên vậy thôi."
Trong mắt Bảo Anh thoáng hiện lên vài tia ngạc nhiên. Hóa ra sống trong giới thượng lưu cũng chẳng hề đơn giản. Cuộc sống sung sướng, giàu có, xa hoa là vậy, nhưng đổi lại luôn luôn bị dòm ngó đủ đường, không thể yên thân. Akiko là con gái trong gia đình quyền lực, thế nên cũng vô tình bị vướng vào đủ thứ chuyện.
Bảo Anh khẽ liếc nhìn sang Gin đang ngồi bên cạnh mình, trong lòng lại nhớ về chuyện lúc nãy. Thật sự lúc ấy cô giống như sắp chết đến nơi, đến thở mạnh cũng không dám, tim đập mạnh, chân tay lại run rẩy không ngừng. Anh quả thật có một sức lôi cuốn hết sức đặc biệt, làm cô không thể không có chút dao động.
Nếu anh đã tuyệt vời như vậy, thì chắc chắn người con gái mà anh chọn, cũng sẽ tuyệt vời không kém cạnh.
_______________________________________________________________
Tối, vừa mới tắm xong Bảo Anh đã được hội chị em gọi điện rủ rê đi mua sắm. Khách sạn Tokyo Spirit vừa khai trương trung tâm thương mại, phải đi ngay để rinh hàng giảm giá.
Bảo Anh hết cách, dù sao thì tiền tiêu vặt vẫn còn, xuống xin cô Nguyên thêm một ít chắc là cũng dư dả được chút chút.
Trung tâm thương mại nằm ở khu bên phải của khách sạn Tokyo Spirit. Đám bạn Bảo Anh ghé vào shop quần áo, rồi lại đi qua shop giầy, chỉ mới khoảng một tiếng đồng hồ mà ai nấy trên tay đã lỉnh khỉnh đủ thứ đồ. Bảo Anh được cô Nguyên nhờ mua đồ giúp nên là người xách nặng nhất. Đã thế, Sumire còn lăng xăng chạy vào shop mỹ phẩm, xem đồ trang điểm, báo hại cả đám không cưỡng nổi, rốt cuộc cũng phải hốt mỗi đứa vài món.
Mua đồ đã đời rồi, cả đám lại qua sảnh chính của khách sạn để uống cà phê. Ban đầu ai cũng ngần ngừ vì sợ giá mắc, nhưng khi Akiko chắc nịch lên tiếng nói rằng mình sẽ khao tất cả một chầu thì mặt mũi ai nấy cũng tươi roi rói, đường hoàng bước chân vào quán cà phê kia.
"Ở gần khách sạn có một quán ăn rất ngon, lại rẻ nữa, tí nữa mình đi không?" Sumire hút một ngụm cà phê sữa, lên tiếng.
"Được đấy, tớ đói quá rồi." Ayane hào hứng.
Bảo Anh yên lặng hút trà đào, không nói gì, chỉ gật gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý. Cô cũng đói quá rồi, đi ăn đúng là một ý tưởng sáng suốt.
"Hôm nay ở đây có tiệc lớn. Anh trai tớ đang ở đây đấy Ayane à." Akiko huých vai cô bạn Ayane, khẽ cười thông báo.
"Thì sao chứ? Tớ không quan tâm." Ayane hứ một tiếng, quay ngoắt mặt đi vẻ tức tối.
"Nhưng anh tớ biết cậu đi mua sắm ở đây, đang điên cuồng tìm cậu kia kìa." Akiko đưa điện thoại cho Ayane xem tin nhắn. Cô nàng thỏ trắng ngay lập tức đơ hết cả người, không thể tin được Akiko lại đi thông báo địa điểm của cô như vậy.
Ngồi tám chuyện thêm một lúc, đám bạn bắt đầu rời khỏi quán cà phê để đi ăn. Bảo Anh do xách đồ hơi nặng nên đi tụt lại phía sau cùng. Giờ tự nghĩ lại sao mình mua nhiều khủng khiếp! Nội mấy đôi giày thôi đã đủ nặng rồi,lại còn thêm gần mười bộ đồ tính cả quần, váy, áo lẫn đầm. Hơn nữa lúc nãy cô còn tạt ngang qua cửa hàng sách, mua mấy cuốn tiểu thuyết dày cộm và vài dụng cụ học tập. Hai tay cô nàng lúc này đã dần mỏi nhừ, nhưng tự nghĩ mọi người ai cũng xách đồ nhiều, nên không muốn mở miệng nhờ cầm hộ.
Ra ngoài sảnh chính rộng lớn, ánh mắt của Bảo Anh đột ngột ngây dại đi khi thấy một bóng hình quen thuộc. Cô bất ngờ đến mức không để ý đường đi, suýt nữa đã té nhào chụp ếch, may mà nhanh chóng trụ lại được.
Gin thuận mắt nhìn một lượt sảnh chính của khách sạn, một phần vì muốn xem kiến trúc ở đây, một phần vì anh cảm thấy không thoải mái khi có một cô gái khoác tay mình như thế này.
Cô ấy là con gái rượu của vị tổng giám đốc công ty đối tác, năm nay mười chín tuổi, yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên và luôn luôn tìm mọi cách để có được anh, thậm chí còn kêu cha mình đứng ra nói chuyện với chủ tịch Shinakawa tính chuyện tác hợp cho hai người. Gin tự hỏi cô ấy yêu gì ở anh cơ chứ? Và yêu vì cái gì?
Muốn khoác tay anh, cứ việc, nhưng đừng bao giờ mơ tưởng rằng sẽ nắm được trái tim anh.
Tầm mắt của Gin chuyển về phía trước, ngay lập tức, bóng dáng người con gái ấy xuất hiện khiến lòng anh trong thoáng chốc tựa như vỡ vụn, tim cũng vì thế mà đập nhanh liên hồi, rồi đột ngột đau thắt lại.
Bảo Anh nhìn cô gái đang khoác tay Gin, gương mặt tỏ vẻ ngạc nhiên. Hôm nay anh thật sự rất sang trọng và lịch thiệp, đã thế, cô gái kế bên cũng sở hữu một vẻ đẹp không phải ai cũng có. Nhìn thật thuần khiết, nhưng Bảo Anh lại cảm thấy sự thuần khiết ấy chẳng hề tự nhiên.
Đây... chính là vợ chưa cưới của anh sao?