Bây giờ là tháng tư.
Sumire đã nhận được thông báo điểm thi, cô và Bảo Anh đều đã đậu vào trường đại học Tokyo.
Ngày nhập học, Sumire do vẫn còn phải nằm viện nên không thể đi được. Mẹ của cô cũng đã lên trường xác nhận với ban giám hiệu nên tạm thời không có chuyện gì phải lo.
"Trong thư viện trường vẫn có sách dành cho người khiếm thị, xin chị đừng lo. Chúng tôi hứa sẽ không để cho con gái của chị bị thiệt thòi." Lúc mẹ của Sumire trình bày về vấn đề của con mình, đích thân hiệu trưởng đã đến nói chuyện với bà và động viên.
Rồi vèo một cái, phút chốc đã hết tháng tư.
Sumire lúc này đại khái đã có thể đi lại được, cô đang tập đi với cây gậy dành cho người khiếm thị. Lúc đầu còn khá khó khăn vì liên tục bị vấp, nhưng dần dần cũng đã có thể quen được.
Cô rốt cuộc cố gắng khỏe lại thật nhanh, tập đi lại cho thật thành thục, đòi mẹ mình chuyển viện về Tokyo, cũng chỉ vì để có thể gặp lại Ryoma.
Cô đã nói rằng cô chờ anh, và cô vẫn đang chờ.
Đã gần hai tháng rồi, anh không hề đến thăm cô lấy một lần, mặc dù cô đã nhờ Bảo Anh nhắn với anh rằng cô đã chuyển viện, nhưng anh vẫn không đến.
Ryoma bận gì sao?
Hay là anh đã quên cô rồi?
Hay là anh đang gặp nguy hiểm? Tại sao lại không cho cô biết?
Tại sao không nói gì mà lại rời đi như vậy? Có phải là cô lại làm chuyện gì có lỗi hay không?
Cuối tháng năm, Sumire rốt cuộc đã xuất viện. Cô bây giờ đã hoàn toàn quen với bóng tối, và đã có thể đi lại thành thục với cây gậy của mình. Bác sĩ nói rằng cô phải thường xuyên tuân thủ giờ uống thuốc thật nghiêm ngặt, cho nên dặn mẹ của cô nên đặt báo thức vào giờ uống thuốc của cô cho thật thuận tiện.
Lúc Sumire về nhà, thì mẹ cô, Bảo Anh và Gin đã sớm chỉnh sửa lại căn nhà một chút. Tất cả những góc cạnh dễ làm cô bị thương đều được bịt kín lại bằng những thứ mềm mại hơn. Sumire đã quen với không gian của nhà từ trước nên việc cô bị nhầm lẫn thì không cần phải lo.
"Ryoma có tới không?" Được bất cứ nào rảnh rỗi, Sumire đều níu áo của Bảo Anh hỏi cô như vậy.
"À... cậu ấy..." Bảo Anh thật sự rất lúng túng.
Sumire nghe thấy sự bối rối ấy, trong thoáng chốc trở nên hụt hẫng, thất vọng buông thõng tay xuống, rồi cuối cùng lại cười buồn: "... tớ hiểu rồi."
"Tớ sẽ nhờ Gin liên lạc với cậu ấy thử." Bảo Anh xót xa nói.
"Không cần đâu." Sumire lắc đầu thật nhẹ "Đừng ép buộc cậu ấy."
Trong lòng của Sumire rất trống rỗng, tựa như cả thế giới lúc này đã hoàn toàn quay lưng lại với cô vậy.
Rốt cuộc là cô quá ngốc nghếch, hay là cô đã làm gì sai? Lại để cho anh bỏ đi không nói lời nào như vậy?
Tháng sáu.
Bảo Anh và Gin tổ chức lễ đính hôn vào đầu tháng sáu, vừa vặn lúc Bảo Anh tròn mười chín tuổi. Mà cũng một phần do cả hai người đều bận đi học, đi làm, cho nên phải dời ngày đính hôn lại đến bây giờ.
Lễ đính hôn được tổ chức ngay tại khuôn viên dinh thự của Gin và Bảo Anh, khách mời là những người bạn từ hồi cấp ba, những thành viên cấp cao trong tập đoàn Shinakawa, họ hàng hai bên gia đình và vài người bạn của chủ tịch Shinakawa.
Bảo Anh hôm nay mặc bộ váy màu xanh da trời, trông cô tựa như Cinderella bước ra từ cổ tích. Có ai ngờ một cô nàng bạo lực như cô lại có ngày trở thành một nàng công chúa như thế này đâu chứ?
Mà thật ra thì... để cho cô mặc bộ váy này thì các người hầu trong nhà, thậm chí là nhà thiết kế phải tốn rất nhiều sức lực.
>>> Tua lại lúc đang trang điểm, thay đồKết thúc hồi tưởng