Xà quần tới lui thì lễ hội cũng đến. Bao nhiêu thứ được lên kế hoạch trước đó cuối cùng cũng đã hoàn tất. Trường học được trang hoàng vô cùng hoành tráng, không khí cực kì náo nhiệt. Các gian hàng và các câu lạc bộ hoạt động liên tục để quảng bá, hội học sinh cũng dốc hết sức để đi hướng dẫn cho khách, đặc biệt là các em học sinh sắp tốt nghiệp cấp hai có nguyện vọng thi vào cấp ba. Trường này dù sao cũng là một trường công lập tốt, nhiều giáo viên giỏi nên cũng khá nhiều người đến tham quan cho biết. Từ phụ huynh đến học sinh, người đến để định hướng cho con, người đến để xem mình có nên chọn trường này để học hay không.
"Chị Harumi, nhanh lên đi chị!! Em muốn đi ăn takoyaki." Một cô nàng nữ sinh cấp hai, da dẻ trắng trẻo, gương mặt dễ thu hút ánh nhìn đang kéo tay cô gái Harumi, cao hơn, da cũng trắng chẳng kém, và dĩ nhiên là gương mặt cũng rất ưa nhìn, mang đậm chất vẻ đẹp mặn mà phương Đông.
"Con bé này! Em nói muốn vào tham quan xem trường có xứng đáng để em chọn vào cấp ba không phải sao? Nãy giờ hết kẹo bông gòn rồi lại đến ramen, giờ lại đòi ăn takoyaki. Em thích mập lên đấy à?" Harumi hết chịu nổi, đứng khựng lại, khoanh tay ra vẻ khuyên răn.
"Xí! Em mập chứ đâu phải chị mập đâu mà lo?" Cô gái kia trề môi lí lẽ lại "Chị mới từ Hà Lan về Nhật thì phải chiều em một tí chứ?"
"Chẳng phải ở trường của em em được coi là hoa khôi hay sao? Giờ mập lên bị tụt hạng thì sao đây?" Harumi hết chịu nổi cô em gái lắm lời này rồi!
"Còn ai đẹp bằng em nữa đâu mà tụt hạng hả chị? Natsumi em đây không bao giờ để ai có cơ hội vượt qua mình. Em có mập lên thì cũng không ai xinh qua em được." Cô nàng nữ sinh đập tay vào ngực, mạnh miệng trả lời chị mình.
"Lí sự cùn này!" Harumi cốc đầu cô nàng một cái "Hiện tại có bà chị đứng trước mặt em là xinh hơn em đây, ý kiến nữa không?"
"Ui da!! Đau!!" Natsumi la lên oai oái, rồi vừa chạy lên phía trước vừa ngoảnh mặt ra sau "Đi thôi chị! Nhanh lên."
Vẫy tay với Harumi mấy cái, Natsumi lại xoay người chạy tiếp. Không may, mắt cô nàng lúc đó chỉ lo để ý mấy gian hàng đồ ăn nên chẳng để ý có người đang đi đến, nên chẳng kịp phản ứng, "tiện đường" đâm sần vào đối phương khiến cả hai té nhào xuống đất.
"Đấy thấy chưa? Con bé này..." Harumi chạy lại, nhăn mặt vừa khó chị vừa lo lắng.
"Ngày gì mà xui vậy nè..." Natsumi lầm bầm, vừa xấu hổ vừa bực bội. Cô nàng nhìn xem cơ thể mình có bị gì không, rồi mới nhìn lên người cũng đồng cảnh ngộ với mình.
"Ây da... đổ ra hết rồi..." Cô gái đó luống cuống, tay liên tục nhặt những cuộn ruy băng, bọc bóng bay bỏ vào thùng giấy. Natsumi nhìn cô ấy, hơi kinh ngạc vì cô ấy đang mặc một bộ áo dài truyền thống Việt Nam màu hồng phấn, tay áo được xắn lên đến khuỷu tay để tiện làm việc. Sau khi dọn dẹp hết tất cả, cô gái ấy quay sang nhìn Natsumi, lo lắng hỏi: "Chị xin lỗi. Em không sao chứ?"
Hỏi xong, cô ấy còn tiến lại gần để kiểm tra tay chân của Natsumi. Cô nàng nữ sinh cấp hai này cảm thấy ngượng ngụng cực độ. Từ đầu là do cô không để ý mới đụng trúng, mà còn phải nghe người ta xin lỗi mình là sao.
"Em cũng xin lỗi. Tại em chạy không nhìn đường cho nên..."
"A!! Đầu gối em bị xước kìa." Cô gái kia chặn lời Natsumi bằng cách thốt lên trong hốt hoảng, rồi vội vã lục lọi cái túi xách nhỏ, lấy ra một cái khăn tay và một miếng băng keo cá nhân "Để chị băng lại cho."
"K... không cần đâu mà chị!" Natsumi chưa kịp ấp úng xong hết câu, cô gái ấy đã vội lấy khăn tay lau nhẹ vết thương, rồi dán băng keo cá nhân lên và đứng dậy, chìa tay ra đỡ cô nàng đứng dậy.
"Nếu có gì thì em cứ lên lớp – gặp chị nhé." Cô gái ấy phủi phủi tà áo dài, vui vẻ nói rồi cúi xuống nâng thùng giấy lên, vội vã rời đi. Natsumi đớ người ra. Chị ấy hành động nhanh đến mức cô nàng còn không thấy rõ mặt mũi ra làm sao.
"Có sao không vậy?" Harumi xoay người Natsumi qua xem xét tình hình.
"Dạ không! Mình đi tham quan mấy câu lạc bộ đi chị. Em nghe nói mấy câu lạc bộ hay có mấy anh đẹp trai lắm." Hình như quên béng chuyện vừa rồi, Natsumi lại quay sang mè nheo với chị mình rồi hùng hồn đi trước. Harumi thở dài đầu hàng, có từ chối cũng đâu có yên thân với con bé này được?
Các câu lạc bộ thể thao hoạt động liên tục để nhằm kiếm thêm thành viên dễ dàng hơn vào thời điểm này và năm học tiếp theo. Ngoài ra, các câu lạc bộ võ thuật cũng sôi nổi không kém, tiêu biểu nhất chính là... câu lạc bộ Karatedo.
Gin từ sáng đến giờ, cùng với các võ sư khác đã đấu tổng cộng ba trận. Bây giờ chính là trận thứ tư. Những lần tham gia các cuộc thi lớn đã giúp anh dễ dàng nắm bắt sơ hở của đối phương, nên anh ra đòn rất dứt khoát và nhanh gọn. Chỉ cần ba đòn là đã khiến đối phương phải thua toàn tập.
"Cô bé Miyamoto sáng giờ ở đâu vậy nhỉ?" Một võ sư tháo găng tay thi đấu ra, vu vơ hỏi.
"Chắc là bận việc trên lớp rồi. Lát nữa sẽ xuống." Gin vơ lấy chai nước đặt cạnh ba lô của mình, uống một ngụm, mắt không ngừng đảo liên tục xung quanh. Cửa câu lạc bộ đã bị bu đen đặc bởi khách, mà đa số toàn là các khách nữ và nữ sinh cấp hai. Chẳng lẽ ở đây có nhiều sức hút đến vậy à? Họ đứng xem thì sau này có chịu gia nhập câu lạc bộ không đây?
Anh chàng này chẳng biết sự thu hút của mình kinh khủng cỡ nào đây mà...
Natsumi khó khăn lắm mới chen lên được đầu hàng, vì cô nàng muốn được xem rốt cuộc ở câu lạc bộ Karatedo có gì ghê gớm mà lại nhiều người bu đến vậy. Chắc cũng chỉ là những trận đấu võ tầm thường giữa các võ sư để tạo danh tiếng thôi đây mà! Ở trường của cô cũng có.
Nhưng chỉ vừa đặt chân lên hàng đầu, ngay lập tức, đôi mắt màu cà phê sữa của cô nàng nữ sinh này đã bị cuốn hút bởi một anh chàng đai đen tóc nâu đang đứng uống nước gần đó. Anh ta uống xong lại còn lấy tay vuốt tóc ngược lên, hình như là cho đỡ nóng thì phải, nhưng chẳng hiểu sao hành động đó khiến Natsumi thấy bấn loạn cực kì, dĩ nhiên là đám con gái ở hàng sau cũng không phải là ngoại lệ. Anh chàng đẹp trai này ở đâu chui ra vậy hả trời? Cao, thân hình nhìn vô cùng vững chắc và đương nhiên, là rất bắt mắt, cả gương mặt cũng vậy! Ôi trời ơi, mới đây mà cô nàng đã rất rất muốn vào trường này để học rồi.
"Mới nhắc tào tháo, tào tháo tới liền kìa." Một anh chàng võ sư phấn khởi lên tiếng, chỉ tay về phía cửa phòng thay đồ vừa được mở ra. Gin đặt chai nước xuống, lia mắt sang nhìn. Bảo Anh vẫn như mọi lần, cột tóc đuôi ngựa, gương mặt đằng đằng sát khí. Hình như khi cô mặc đồ võ thì cô lại mang bộ mặt khác thì phải...
Bảo Anh lần này đã mang đai nâu, cô nàng vừa mới thi lên đai vào mấy ngày trước. Nhắc đến ngày thi, thì ôi thôi rồi cô nàng phải chịu đựng "cực hình" rất khổ sở. Nào là đi quyền, thể lực nặng nhọc, thi đấu,... vân vân và mây mây... Nói chung là để có cái đai nâu này cô nàng đã phải rất vất vả.
"Tôi tưởng em bận nên không tới." Gin đi tới gần, mỉm cười nhìn cô.
"Chẳng phải người thách đấu với tôi là cậu sao? Dĩ nhiên là tôi phải tới." Bảo Anh lấy găng tay, đeo vào, liếc anh một cái cực kì đáng sợ.
Natsumi và mấy đứa con gái đứng ngay cửa đều đang có chung một suy nghĩ. WTF? Cô gái kia là ai? Mặc đồ võ, còn đang đeo găng tay... Gin cũng đang đeo găng tay... Chẳng lẽ hai người này định thi đấu sao?? À mà... sao Natsumi lại thấy cô gái kia quen quen...
"Đấu nhanh thôi, tôi còn phải về lớp." Bảo Anh đeo găng xong, bắt đầu đứng vào thế, gương mặt vô cùng nghiêm túc.
"Đấu thế này đi: Nếu tôi hôn được trán em ba lần, coi như tôi thắng. Em đánh được tôi ba đòn, coi như em thắng. Được không?" Gin cười híp mắt yêu cầu.
"Còn lâu." Bảo Anh trả lời cực kì phũ phàng.
"Đây là mệnh lệnh của võ sư, không được kháng lệnh." Gin đằng hắng giọng, cũng bày đặt ra vẻ nghiêm nghị.
"Vẫn kháng lệnh thì sao?" Bảo Anh đứng nghiêm, chào anh, rồi đưa tay lên thủ.
"Nghỉ đấu." Gin trả lời ngắn gọn.
Bảo Anh vẫn đứng im, nhìn anh, không hề cười: "Nghỉ thì nghỉ. Đỡ phải tốn sức."
"Đùa đấy. Đấu đi." Gin vừa nói dứt câu, đã lấy mu bàn tay của mình đập vào tay cô một phát, đồng thời đưa tay còn lại hướng thẳng đến mặt cô. Rất nhanh, cô né mặt sang một bên, rồi lách người sang bên trái, dùng chân đá một cú Mawashi nhắm thẳng đến bụng anh, nhưng xui xẻo lại bị anh giữ lại. Anh kéo chân cô thật mạnh, để người cô đổ về phía anh và lấy tay hướng thẳng đến cổ cô, sử dụng đường chém. Cô ngửa đầu lên, chân bị anh giữ gạt thật mạnh xuống để xoẹt dọc, rồi nhanh chóng thu chân lên, lại duỗi ra để gạt chân anh. Anh trúng đòn, nhưng nhanh chóng lộn nhào một vòng để đứng vững trở lại.
"Tiến bộ rồi đấy. Nếu là người khác đã ăn no đòn từ lâu rồi." Gin nhếch mép cười một cái.
"Cũng thường thôi." Bảo Anh cười lại, rồi ngay lập tức lại lao vào.
Gần hết giờ, Bảo Anh lại cắm vào bụng Gin một cú đá, nhưng lại bị anh giữ chân rất chặt. Cô nhấc cao chân còn lại lên, chân bị anh giữ hơi co lại, lấy đà bật lên, dùng đầu gối của chân bị giữ đẩy trọng lượng của anh về phía sau, hai tay đẩy hai vai của anh để anh té nhanh hơn. Nhưng anh luôn luôn là người nhanh nhạy hơn, một tay vẫn giữ chân cô, một tay nắm lấy tay cô, vật cô xuống sàn một cách dễ dàng và nhanh gọn.
"Tiếc quá, tôi lại thắng rồi." Anh chống hai tay xuống sàn, nhìn cô đầy thú vị.
"Tôi ngồi dậy đã. Ở đây nhiều người lắm." Bảo Anh vẫn bình tĩnh đẩy Gin ra, chẳng hề có chút ngại ngùng khiến anh hơi kinh ngạc, dễ dàng thả cô ngồi dậy. Cô tháo găng tay, bước nhanh về phía phòng thay đồ và đóng cửa lại, chẳng thèm quay lại nhìn anh lần nào khiến anh đơ người như cục đá giữa phòng tập mấy phút liền.
Natsumi trân trối nhìn anh chàng làm cô bấn loạn suốt từ đầu đến cuối trận đấu. Anh đấu với con gái nhưng lại không hề nhân nhượng, cô nàng có cảm giác anh dùng lực khá mạnh để đáp trả đòn. Thật thú vị! Cô rất muốn biết thêm về anh ta. Quyết định đi lễ hội trường hôm nay quả là một ý kiến sáng suốt của cô mà! Có thể gặp được người đẹp trai thế này...
Lại nói về Gin, sau khi bị bạn Bảo Anh bỏ ôm gốc bơ ngồi đơ mấy phút, thì ngay lập tức đứng dậy, tháo găng tay ra và đi về phía phòng thay đồ.
"Nè nè! Trong đó Miyamoto đang thay đồ mà..." Một anh chàng võ sư khác lên tiếng, nhìn Gin với đôi mắt kì quặc. Chẳng lẽ anh định đi vào đó luôn à?
"Chưa biết trình thay đồ siêu tốc của cô ấy à?" Anh cười nhạt một cái, rồi thản nhiên gạt tay nắm xuống, đẩy cửa đi vào trong trước hàng đống gương mặt hốt hoảng đang nhìn mình.
Quả nhiên như anh đoán! Bảo Anh đã thay đồ xong và ra ngoài bằng cửa sau rồi.
Anh đứng xoa xoa cằm, vẻ mặt đầy khó hiểu. Sao Chiaki lại muốn tránh mặt anh vậy cơ chứ? Anh đã làm gì sai mà không biết à?
Chỉ còn cách đi gặp cô ấy để hỏi thôi!
"Nè Shinakawa! Còn một trận nữa, cậu ra luôn đi." Đang tính đi thay đồ thì một anh chàng võ sư đi vào thông báo "Anh Takashi bị trật khớp rồi, chỉ còn trận cuối thôi, cậu thay anh ấy được không?"
Gin nhìn anh ta, thở dài một cái rồi nhẹ nhàng gật đầu. Đành tạm gác lại vậy! Chút nữa đi hỏi cô ấy cũng được...
Gin bước ra khỏi phòng thay đồ với mớ tâm trạng ngổn ngang, nhưng khi vào trận đấu thì lại vô cùng tập trung.
Natsumi vừa thấy thần tượng của mình ra đã vô thức òa lên một tiếng, mấy đứa con gái ở phía sau cũng được nước mà òa lên theo khiến không khí vô cùng sôi nổi. Gin không quen với kiểu bị làm trung tâm như thế này. Từ lúc vào trường này anh đã ít nói nên không ai để ý gì nhiều, chỉ biết anh có cái giải thưởng cực kì to bự đó là vô địch karatedo thôi. Ai ngờ bây giờ lại soi ra cả nhan sắc của anh, coi như tháng ngày yên bình vô vị của anh chấm dứt từ đây.
Trận đấu kết thúc cũng là lúc đến giờ ăn trưa. Gin vừa đứng uống nước vừa nghĩ ngợi, không biết cô có làm cơm trưa cho anh không đây nhỉ? Lúc nãy tự nhiên lại bỏ đi một mạch khiến anh chẳng làm ăn gì được. Cô còn không cho anh thời gian để giới thiệu cô là bạn gái của anh nữa chứ! Nghĩ đến lại thấy có chút tức tức.
Natsumi thấy anh chàng kia đang đứng một mình, nghĩ đây là cơ hội tốt, nên vội vã lân la chạy đến đó, đám con gái cũng lon ton hùa nhau chạy theo, làm Harumi chẳng kịp trở tay với cô em hám trai này.
Gin mệt mỏi nhìn cả đống nữ sinh đang bu quanh mình. Anh thật sự muốn đi thay đồ, anh muốn đi tắm, anh muốn gặp bạn gái, anh muốn đi ăn!!! Trời ơi là trời!!!
Lại nhắc đến bạn gái của Gin, Bảo Anh, cô nàng lúc nãy đấu xong đã vội chạy về nhà tắm rửa sạch sẽ, nếu không lát nữa mặc lại áo dài thì sẽ rất nóng nực và bức bối! Có nhà gần trường cũng thật là tiện! Vừa hay về nhà đã sực nhớ ra hai hộp bento để trên bàn ăn quên đem đi, đúng là một công đôi việc.
Mặc áo dài xong, ngắm mình trong gương lần cuối, Bảo Anh mới xách bento lên và ra khỏi nhà. Đi đến trường, vừa vặn đến giờ ăn trưa nên cô nàng tạt qua chỗ câu lạc bộ để gọi Gin. Cô đứng lẫn trong đám con gái để chờ anh đấu xong, không thể chen lên hàng đầu được vì quá đông đúc.
Kết thúc trận đấu, Bảo Anh định cố chen lên thì cả đám đứng đằng trước lẫn đằng sau đã lũ lượt kéo nhau chạy về phía Gin, khiến cô nàng mắc kẹt không thoát ra được.
"Anh ra đòn trông rất dứt khoát và điêu luyện. Năm sau nếu em vào trường này và tham gia câu lạc bộ, anh chỉ dẫn cho em được không?" Một cô bé nữ sinh cấp hai nào đó bạo gan lên tiếng.
"Đương nhiên. Đó là nhiệm vụ của các võ sư." Bảo Anh nghe Gin trả lời rất gãy gọn súc tích.
"Lát nữa anh có rảnh không? Tụi em muốn đi tham quan trường, anh dẫn tụi em đi được không ạ?" Đám con gái phấn khích khiến Bảo Anh hơi bực bội.Ở đâu ra cái cớ dẫn đi tham quan thế này? Còn lâu! Cậu ta sắp ăn trưa rồi mấy cưng à! Giỏi thì cứ tiếp tục ra chiêu trò tán tỉnh đi.
"Đó là việc của hội học sinh, cứ ra ngoài là sẽ có người chỉ dẫn. Tôi còn có việc." Nói xong, Gin định quay đầu đi thì lại bị nhiều tiếng gọi chèo kéo giữ lại.
Natsumi cũng rất phấn khích, cô nàng hi vọng anh chàng ấy ít nhiều sẽ chú ý đến cô, vì dù sao thì cô cũng nổi bật hơn những nữ sinh khác trong đám đông này mà! Chắc chắn sẽ phải để ý thôi!
"Tôi đói. Đi ăn được không?"
Gin đang cực kì bực mình, thì đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên giữa đám đông khiến anh giật bắn người, quay đầu nhìn lại. Bảo Anh khó khăn đi lên đầu hàng, giơ hai hộp bento lên và chớp mắt nhìn anh. Anh giật mình tập hai. Cô đang mặc áo dài, mái tóc nâu dài quá vai xoăn nhẹ được xõa ra tự nhiên, lại còn lấy một ít óc ở hai bên mang tai thắt bím, cột chung lại với nhau bằng một cái nơ màu hồng phấn, trùng màu với áo dài nữa chứ! Nhìn vô cùng giản dị, nhưng anh lại không thể nào rời mắt được. Cô xinh đẹp theo kiểu truyền thống và hướng nội, đậm nét đẹp của một người con gái phương Đông nói chung và Việt Nam nói riêng.
Lại giở chiêu trò tự làm cơm lấy lòng trai đẹp à? Natsumi nhíu mày nghĩ ngợi. Cô nàng gặp nhiều trường hợp như thế này ở trường rồi nên không lấy làm lạ. Nữ sinh sẽ tự làm bento và mời người mình thích ăn để dễ chiếm được tình cảm hơn.
Nhưng cô nàng có cảm giác anh chàng này không phải tuýp người dễ mềm lòng, nên chắc chiêu này sẽ thất bại thôi...
À mà khoan! Sao mà nhìn cô gái mặc áo dài này quen thế nhỉ? Hình như là cô gái mà cô đã đâm trúng lúc nãy đây mà...
"Hồi nãy vội chạy về nhà tắm rửa, với lại lấy bento để quên nên không nói trước được với cậu." Bảo Anh đi tới gần Gin. Anh vẫn đứng trơ trơ, trố mắt nhìn cô. Vậy là không phải cô giận anh gì à? Làm anh nãy giờ cứ suy nghĩ lung tung cả lên!
"Nè! Cậu có nghe tôi nói không đó?" Thấy anh không nói gì, Bảo Anh lấy làm lạ, dùng tay huơ huơ trước mặt anh làm anh hoàn hồn "Cậu không ăn hả? Vậy tôi đi ăn một mình..."
"Aiz! Đúng là không bắt em đi theo thì không yên tâm được. Ai nói tôi không ăn? Đói muốn chết rồi đây..." Gin tặc lưỡi, nắm lấy tay cô và kéo về phòng thay đồ khiến bao nhiêu người chứng kiến phải trợn mắt lên, miệng há ra đầy kinh ngạc.
"Ch... chờ chút! Nếu anh muốn ăn trưa thì tụi em cũng sẽ cùng ăn với anh..." Đám con gái nhao nhao hết cả lên để níu kéo. Bọn họ không hiểu nổi, một đám đông lại thua một cô gái tự làm bento thôi hay sao?
"Xin lỗi, tôi thích ăn với bạn gái của mình hơn." Gin dừng bước, quay đầu lại cười nhạt, lấy tay choàng nhẹ qua vai Bảo Anh và tỉnh bơ nói. Kết quả là bị cô nàng cho một đấm vào bụng.
"Bớt sàm sỡ đi." Cô kiềm chế giọng xuống, nói nhỏ.
"Tôi muốn đánh dấu chủ quyền ngay bây giờ." Anh mỉm cười nhìn cô, đáp lại rất chi là thản nhiên "Em đi giày cao gót à? Đau chân không? Để tôi bế đi."
"Tôi cho cậu hai phút thay đồ, tôi đứng ngoài cổng sau đợi. Lố một giây tôi đưa hộp bento cho người khác." Cô giật giật lông mày, vội vã đi trước anh ba bốn bước. Chỗ này đông người quá, nếu đỏ mặt ở đây thì xấu hổ chết mất! Huống hồ chi anh lại có mùi hương đặc biệt, từ sáng đến giờ thi đấu, mồ hôi túa ra mà mùi hương đó vẫn còn! Không thể tin nổi! Quá hư cấu!
Lúc nãy cô đã vô thức định ôm anh rồi, nên mới vội vã đi trước. Điên thật mà! Tại sao cô lại muốn đi ôm anh vậy cơ chứ? Anh cũng chỉ là bạn trai qua giao kèo thôi mà? Tại sao lại có cái cảm xúc quái gở vậy chứ?
Ai bảo anh có sức cuốn hút đặc biệt quá làm gì cơ chứ?
Cứ thế này đã xém không kiềm chế được, anh mà đi diễn kịch chắc hành động theo bản năng luôn quá!