" Thư Ký Mộc, pha cho tôi ly nước."
"..."
"Thư ký Mộc, đi lấy cho tôi sắp tài liệu ở phòng nhân sự đi."
"..."
"Thư ký Mộc, đi ra ngoài mua cơm cho đi... tôi đói rồi!"
"..."
"Thư ký Mộc,em..."
"Hoàng Viêm Triệt, anh chơi đùa tôi đủ chưa hả? Tôi chỉ nhìn thấy ảnh khỏa thân của anh thôi mà, nếu muốn thì cùng lắm tôi xin nghỉ việc là được chứ gì? Anh việc gì phải quá đáng như thế?" Suốt ngày bị hắn sai từ việc này đến việc khác, khiến cô lòng đầy tức giận.
"Em nghỉ rằng chỉ cần mình nghỉ việc là xong? Tấm thân mà tôi gìn giữ hơn suốt 28 năm qua giờ lại bị một con nhóc nhìn thấy! Em nói... bây giờ ra đường tôi phải để mặt mũi ở đâu?" Hắn giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt tức giận của cô, cất giọng như quả phụ bị chồng ruồng bỏ.
"Hừ... đám công tử nhà giàu như các anh mà lại có kẻ vẫn còn lần đầu ở tuổi 28?! Đám đàn ông các anh, lần đầu không phải cho lũ gái điếm thì cũng là cho chính đôi bàn tay của mình... huống hồ, cho dù là lần đầu anh vẫn còn đi chăng nữa, thì cũng đâu chỉ tôi là người duy nhất nhìn thấy anh khỏa thân?! Mẹ anh, mấy cô y tá đỡ đẻ, còn có cả mấy bà dì của anh nữa... nói không chừng anh còn bị mấy bà đó sờ vào vùng nhạy cảm rồi ấy chứ! Sao anh không tìm mấy bà cô đó chịu trách nhiệm?! Muốn tôi phải chịu trách nhiệm?! Nằm mơ cũng đừng hòng" Cô cất giọng đầy khinh bỉ, liếc nhìn hắn.
Nghe cô nói thế, sắc mặt hắn bỗng trầm lại... Ánh mắt yêu mị léo lên tia tức giận! Không một lời nói trước hắn liền đặt lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng, đúng chuẩn kiểu pháp.
"Mộc Y Nhiên, tôi nhắc lại cho em lần cuối... cả đời này người duy nhất nhìn thấy tôi lõa thể cũng chỉ có em... vì vậy, em nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi... nếu không, cho dù làm ma tôi cũng sẽ ám em cả đời!" Hoàng Viêm Triệt cất giọng trầm trầm nhưng lại dể dàng nhận thấy nộ khí của hắn vì câu nói lúc nãy của cô mà vẫn chưa tan.
Hừ... nữ nhân ngu ngốc này lại dám nghi ngờ những lợi hắn nói... Uổng công hắn vì cô mà giữ gìn tấm thân trong sách suốt bao lâu nay.
"Anh..."
"Không nói nhiều... ngày mai chúng ta đến cục dân chính đăng ký kết hôn... nếu không em lại bỏ trốn!" Không để cô nói xong, hắn đã chen ngang... tự mình quyết định tất cả.
"Đăng ký gì chứ? Hoàng Viêm Triệt, não anh bị úng hả? Tôi đồng ý kết hôn sẽ với anh hồi nào?"
"Không sao... nếu em không muốn gã cho anh, vậy thì anh đành mặt dày gả cho em cũng được!"
(2)
“Mộc Y Nhiên, em đang ôm cái quái quỷ gì trên tay thế hả?”
Hoàng Viêm Triệt vừa mới đi làm về, nhìn thấy cô vợ mới cưới của mình đang ôm ấp sinh vật quái lạ ở trên tay liền hét lên!
“A... Triệt anh cuối cùng cũng về rồi!” Mộc Y Nhiên vốn đang ngồi trên ghế sofa nhàn nhã chơi đùa thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét đầy quen thuộc thì theo phản xạ liền buông sinh vật nhỏ trong tay ra.
“...” Hắc Viêm Triệt không nói gì chỉ lạnh lùng đi tới sinh vật vừa mới rơi xuống đất kia, ngấm nghía một lúc lâu.
Cô thấy hắn một lúc lâu không nói gì liền tò mò đi đến gần hắn hỏi:
“Triệt... anh nhìn cái gì thế?”
Nghe cô cất giọng đầy vô tội, ánh mắt hắn ngày càng trầm xuống nhưng rồi lại nhanh chóng biến đổi... Hắc Viêm Triệt tiến tới gần cô, gương mặt ngày càng oan ức như nữ nhân vừa mới phát hiện bị chồng ngoại tình:
“Mộc Y Nhiên.... Em đúng là cô gái vô lương tâm! Chúng ta chỉ vừa mới kết hôn được hai tháng, tôi vì hạnh phúc của chúng ta mà tính kế lừa em về nhà! Không những thế tôi vì sợ em mệt mỏi mà cho em về nhà làm giám đốc phu nhân,... Mà em thì lại dám phản bội tôi, lại cùng với tên khác gian díu với nhau?...”
“ Nhưng Triệt...”
Chưa kịp để cô nói xong đã cắt ngang:
“Không nhưng nhị gì cả! Tôi đã hiểu tất cả... Mộc Y Nhiên, sao em lại dám nhẫn tâm đùa giởn trái tim mong manh, yếu đuối của tôi như thế hả?”
Nghe tên chồng nào đó không ngừng lải nhải lại không chịu nghe giải thích, cô liền phát bực phát bực hét lên:
“ Hoàng Viêm Triệt anh lại lên cơn điên gì nữa thế hả? Toàn nói nhăng nói cuội!”
Nhìn thấy cô hung dữ hét lên, Hoàng Viêm Triệt khuôn mặt lại ngày càng uất ức, càng khóc càng hăng:
“Hu Hu.... Mộc Y Nhiên em là người phụ nữ không có trái tim, em đã phản bội tôi lại còn dám hung dữ với tôi!” Vừa nói hắn vừa chỉ vào sinh vật đang nhàn nhã quấn lấy chân cô.
“Cái gì mà phản bội, phản biết ở đây? Vừa mới về nhà mà anh đã lên cơn gì nữa thế hả?” Cô bất lực lên tiếng.
“Em còn dám chối?! Tôi vì em mà đi kiêm tiền, còn em thì lại ở nhà ôm ôm ấp ấp một thằng đán ông khác!”
“CMN... anh lại muốn kiếm chuyện phải không? Cái gì mà ở nhà ôm ấp một thằng đàn ông khác hả? Nó chỉ là một con chó thôi có được hay không? Cái gì không ghen lại đi ghen với chó?! Không những thế lần trước anh còn ghen với con gấu ôm, BCS,...?! Hoàng Viêm Triệt, mặc dù rất đau lòng nhưng em phải buộc phải thông báo với nah rằng... CMN anh thật sự điên đến hết thuốc chửa rồi!” Để câu nói càng thêm vẻ đáng tin cậy, cô bày ra vẻ đầy bất đắc dỉ.
Nhưng lại nhìn thấy tên chồng nào đó cứ hở một tí là ghen này cô thật sự không biết nên vui hay nên buồn! Nghe cô nói thế, hắn không hề tức giận mà ngược lại càng ngày cành trưng ra vẻ yếu đuối. Hằn nhẹ nhàng cuối xuống nắm lấy hai tai vủa chú chó nhỏ nâng lên cao. Con chó dưới chân cô nhất thời sợ hải liền sủa ing ỏi. Thấy thế hắn liền quay qua nát nó:
“Câm miệng, mi không chỉ dám cướp đi vợ ta, lại còn dám ôm ấp trước mặt ta... Ta đây còn chưa kêu thì mi kêu cái gì hả?!” Nói xong hắn liên quăng chú chó kia đi một cách vô tình. Rồi liền quay quá nói với cô:
“Anh mặc kệ! Cho dù là chó mèo, động vật, đồ chơi đều như nhau. Chẳng phải nó đều là giống đực hay sao?! Mà giống đực thì nhất định sẽ động dục. Chỉ cần là đực thì anh đều sẽ ghen... Hừ!!!”
Nghe thấy hắn nói, cô thật sự không biết là nên khóc hay nên cười!! Tên này hắn vốn dỉ chính là suy bụng ta ra bụng người! Rõ ràng người luôn luôn động dục chỉ có hắn.
Như nhìn thấu được suy nghỉ của cô, hắn liền đặt lên môi cô một nụ hôn kiểu pháp đầy lãng mạn.
“Anh chính là mặc kệ, anh là người đàn ông của em.... Anh chính là muốn động dục với em đấy!” hắn cật giọng đầy bá đạo.
[....]
“Hoàng Viêm Triệt... Em muốn li hôn!” Mộc Y Nhiên từ trên cầu thang đi xuống hét lên.
Hắn vẻ mặt đầy bình tỉnh như chuyện thường ở huyện! Hai người chỉ mới cưới nhau được hai tháng mà cô không ngày nào không đòi li hôn!!!
“Quy tắc cũ! Cho anh một lí do chính đáng anh liên đồng ý li hôn với em! Nếu không đừng trách anh tại sao lại không xuống được giường!” Càng nói giọng hắn lại càng âm hiểm khó đoán.
“Hoàng Viêm Triệt anh lại còn dám giả ngu hả? CMN anh không phải là người mà!! Đã cày cấy không biệt mệt thì thôi lại còn dùng hết 10 hộp durex trong vòng 3 ngày! Anh đây rõ ràng không phải người, anh phải là cầm thú mới đúng!” Vừa nói cô vừa hét lên như muốn xã hết cơn giận.
Mà hắn lại vẫn luôn giữ bộ dạng trầm tỉnh như không có chuyện gì đó khiến cô phát bực mà hét lên:
“Em mặc kệ! Hôm nay em nhất định phải li hôn cho bằng được!”
Hoàng Viêm Triệt không nói gì mà chỉ im lặng đi tới gần cô rồi vác lên vai.
Giọng nói của hắn trầm thấp như có như không phả vào tai cô:
“Cướp mất lần đầu của ông, rồi lại "chơi" ông cho đã rồi đình bỏ à? Đâu có dể!"
_________ Bánh Bao _________
Hoàn