.
Vốn Trịnh Hòa định tổ chức tiệc Giáng sinh tại nhà mình nhưng hiện thực phũ phàng đã đã đập tan cái mộng tưởng của cậu.
Hiện thức đó chính là: chỉ vì một cuộc gọi của Bạch tiên sinh, cấp trên của cậu đã hào phóng cho ba ngày nghỉ lễ, đóng gói cậu gửi cho Bạch đại gia.
Và giờ thì hai người đang chen chúc trong siêu thị để mua đồ. Cậu lắc đầu than thở: “Chậc chậc, ngài rõ ràng thuộc giai cấp tư sản, vì sao lại phải dẫn em đến đây mua đồ chứ?”
Bạch tiên sinh vừa chọn quà vừa đáp: “Cái này gọi là tình thú, đợi đến tuổi tôi em sẽ hiểu.”
Trịnh Hòa trêu trọc: “Mang nam tình nhân đi mua đồ là tình thú ạ?”
Bạch tiên sinh gật đầu, nói: “Hưởng thụ cảm giác chen lấn khi mua đồ là chính, em là tiện thể tính vào.”
Ánh mắt Trịnh Hòa đảo đi đảo lại, chợt cậu giật lấy xe đẩy từ tay Bạch tiên sinh, quay mông chạy thẳng.
“Trịnh Hòa, em đi đâu thế?”
Cậu không đáp lại, càng chạy nhanh hơn nữa.
“Trịnh Hòa, đứng lại!” Bạch tiên sinh đuổi theo.
Trịnh Hòa quay đầu lại làm mặt quỷ, chân vẫn chạy tiếp.
Vậy nên, cả siêu thị đều nhìn thấy cảnh một thanh niên vẻ ngoài tầm thường, đẩy xe đẩy chạy như điên, đuổi phía sau cậu ta là một người đàn ông cao lớn, anh tuấn.
Trịnh Hòa càng chạy càng vui, có mấy khi được đùa giỡn Bạch tiên sinh như thế chứ? Có chết cũng không tiếc.
“Bảo vệ! Cậu ta cướp đồ của tôi!”
Trịnh Hòa cảm thấy không ổn, vội quay đầu lại.
Quả nhiên! Bạch tiên sinh đang chỉ tay vào mình, mà bảo vệ cũng đang chạy tới…
“Bạch Ân! Bỉ ổi!”
Bạch tiên sinh cười tự đắc.
.
Giáng sinh.
“Em là trái tim anh, là toàn bộ thế giới của anh…”
Tiếng chuông báo thức vang lên, Trịnh Hòa híp mắt, gạt tay một cái, điện thoại rơi xuống đất, tiếng nhạc vẫn không ngừng.
Bạch tiên sinh bị đánh thức, ông sờ soạng tắt nhạc báo thức rồi lại quay sang ôm Trịnh Hòa: “Em đổi nhạc báo thức hồi nào thế?”
Trịnh Hòa rúc vào lòng Bạch tiên sinh: “Tối qua. À, ngài dậy chuẩn bị đi.”
“Chuẩn bị gì?”
“Hôm nay là Giáng sinh mà…”
Bạch tiên sinh không có động tĩnh gì. Trịnh Hòa lấy chân đá ông nhưng đá hụt, đầu cụng vào tủ đầu giường, đau tỉnh cả người. Bạch tiên sinh xoa trán cậu, hôn lên chỗ đau: “Còn đau không?”
Trịnh Hòa nói hờn: “Ngài cũng đập thử xem có đau không… Thật là! Ngài mua loại tủ cứng thế làm gì?!” Nói xong cậu lại lấy tay đập rầm một cái, để rồi ôm tay cuộn mình trong chăn. Đau chết mất!
Bạch tiên sinh cười cười, ông càng ngày càng thích cái kẻ dở hơi này: “Thật ra, nguyên nhân khiến tôi mua cái tủ đầu giường này rất đơn giản.”
Trịnh Hòa cảm giác câu tiếp theo sẽ không tốt đẹp gì bèn bọc kín chăn, ngủ tiếp.
Bạch tiên sinh xốc chăn của Trịnh Hòa lên, nói: “Giường này được tôi đặt, thêm tủ đầu giường nữa là tổng cộng có bộ phận, lúc đó tôi đã hỏi rồi, cái tủ đó là bộ phận cứng nhất của giường, bảo bối….,” Bàn tay Bạch tiên sinh luồn vào áo cậu, “Chẳng phải em đã thử qua sao?”
Trịnh Hòa thấy thực phiền, cố gắng giữ chặt áo ngủ: “Bạch đại ca, bạch đại gia, hôm nay là Giáng sinh, chẳng phải ngài rất bận sao? Để em nghỉ ngơi một ngày có được không?”
Bạch tiên sinh cười vui vẻ lắc đầu.
Trịnh Hòa che mặt, đột nhiên đứng phắt dậy lột áo ngủ, than thở: “Mịa nó! Ngày nào thấy em cũng bị tng trùng lên não, sớm muộn cũng suy thận! Đến đây đi! Ngài có giỏi thì vác súng ra chiến trường đi!”
…
Ba tiếng sau, Bạch tiên sinh khoan khái ôm Trịnh Hòa vào phòng tắm.
Hai mắt Trịnh Hòa dại ra, khóe miệng chảy nước miếng ròng ròng.
Sự thật chứng minh, Bạch tiên sinh rất giỏi.
.
Trịnh Hòa có một thắc mắc mà cậu vẫn luôn rất muốn hỏi…
“Bạch tiên sinh, ngài là con lai phải không?”
Bạch tiên sinh đang lái xe đưa cậu đến biệt thự ở ngoại ô, nghe vậy gật đầu: “Ừm, sao thế?”
“Ngài là con lai của người Trung Quốc với nước nào thế?”
Bạch tiên sinh nhíu mày tự hỏi: “Tôi cũng không rõ lắm, cha tôi là con lai Trung Nhật, mẹ là Nga – Úc, bà nội có một phần ba của Bồ Đào Nha, ông nội là con lai Trung – Úc.”
CMN!
Trịnh Hòa choáng váng, đây là cái dây mơ rễ má gì vậy!
“Có vẻ như vấn đề huyết thống của mẹ ngài là đơn giản hơn cả.”
Nghe Trịnh Hòa nói thế, Bạch tiên sinh cười nhạt: “Ông bà ngoại của tôi đều là người Úc, mẹ tôi nói, bà có dòng máu của ít nhất quốc gia.”
.
Biệt thự ở ngoại ô có ba tầng, cả ba tầng đều được sơn trắng. Có một đài phun nước ở đây, dưới ánh nắng mặt trời, những tia nước phản quang sáng lấp lánh.
Trịnh Hòa chạy vòng quanh bể phun nước, cậu thực không hiểu, vì sao trời lạnh thế này mà nước vẫn chảy được.
“Vào nhà đi.” Bạch tiên sinh gọi cậu.
“Đợi em chút.” Trịnh Hòa cởi bao tay, chạm xuống mặt nước.
Oa! Nước ấm!
Trịnh Hòa âm thầm oán giận giai cấp tư sản, nhà cậu lạnh đến độ nước mũi cũng đóng băng, bật nước nóng còn phải chần chừ do dự, thế mà ở đây lại lãng phí đến mức này.
Phía trong biệt thự, người hầu đã trang trí xong xuôi. Bạch tiên sinh đang nói gì đó với quản gia, Trịnh Hòa ra hiệu cho ông rằng mình lên lầu trước.
“Em đi đâu thế?” Bạch tiên sinh hỏi.
“Thay quần áo, bộ tây trang em để lại có phải ở phòng ngài không?”
“Tôi không biết, em xem thử xem.”
Trịnh Hòa lên lầu, Bạch tiên sinh nói với theo: “Đúng rồi, Bạch Trạch Nhuận cũng ở trên đó.”
Thực ra mục đích chính khi cậu lên lầu không phải để thay quần áo mà là đưa quà Giáng sinh cho Bạch tiên sinh.
Đặt hộp quà lên giường, Trịnh Hòa mở tủ, cởi quần áo, chợt cậu nghe tiếng cửa chính khẽ mở. Trịnh Hòa không quay đầu lại, tiếp tục thay quần áo.
“Khụ khụ.”
Trịnh Hòa cài lại nút áo cuối cùng, hỏi: “Ngài sao thế? Bị cảm à?”
Không ai trả lời.
Trịnh Hòa nhìn gương, chỉnh lại quần áo, cậu nhớ sáng nay Bạch tiên sinh còn ôm mình vào phòng tắm, tận hưởng ‘uyên ương dục’, giọng cũng có vẻ thầm oán: “Ai bảo sáng nay ngài còn chạy đến phòng tắm đùa giỡn! Em đã bảo là sẽ bị cảm mà không nghe, đáng đời. Trong túi của em có thuốc cảm đấy, ngài uống đi.”
“Sao… sao anh biết sáng nay tôi nghịch nước?!” Một giọng thiếu niên vang lên, Trịnh Hòa quay đầu lại, giật mình khi thấy phía sau mình là một thanh niên ngoại quốc tóc hồng mắt xanh.
“Cậu là Bạch Trạch Nhuận?” Trịnh Hòa hỏi.
Bạch Trạch Nhuận vén tóc: “Tôi thích người khác gọi mình là Calky, anh chính là diễn viên ông già tôi đang bao hả?”
Trịnh Hòa thấy cái vẻ lưu manh này của Bạch Trạch Nhuận quen hết sức… À phải rồi, giống hệt lúc Thành thiếu bị nhốt trong WC vì không có giấy vệ sinh.
.
Người nghiêm túc nào cũng có một người bạn bị bệnh thần kinh. Trịnh Hòa cảm thấy lời này đúng là chân lý.
h phút, tiệc Giáng sinh chính thức bắt đầu.
Những người bạn Bạch tiên sinh mời lần lượt đến. Trịnh Hòa thì chỉ cần đi sau ông là được.
“Đây là Vương Thư Hoa, bạn tôi. A Hòa…” Trong lúc Bạch tiên sinh giới thiệu, Trịnh Hòa mỉm cười đi lên.
Vương Thư Hoa mặc bộ đồ tây trang màu đen, phía sau có vài người đàn ông cao lớn cũng mặc đồ đen, đeo kính đen, vừa nhìn đã biết là dạng người bất hảo. Trịnh Hòa đã từng nghe chuyện về ông ta, không ngờ Bạch tiên sinh lại là bạn của một kẻ ác ôn như thế.
“Chà, đây chẳng phải cậu chàng ông mang theo trong bữa tiệc trước sao? Vẫn giữ hả?” Vương Thư Hoa tháo kính đen xuống, dò xét Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa cười lịch sự đáp lại, tỏ ra giống như không nghe thấy lời khiêu khích của ông ta: “Chào ngài, Vương tiên sinh, tôi là Trịnh Hòa.”
“Chao ôi! Xem này! Lão Bạch, cậu ta còn không đẹp bằng ông đâu, biết nhau bao nhiêu năm giờ tôi mới biết ông có khẩu vị độc đáo như thế.”
Trịnh Hòa bắt tay Vương Thư Hoa, cố tình bóp mạnh vài cái rồi buông ra: “Về sau mong được ngài giúp đỡ.”
Vương Thư Hoa: “Ông nhìn này, cậu ta nắm tay tôi đau quá, lão Bạch…”
Bạch tiên sinh ngắt lời: “Thư Hoa, chút chúng ta nói chuyện sau, ông đi vào đi.”
“Chà! Chà! Lão Bạch, biết nhau bao nhiêu năm như thế, ông đừng có gặp sắc quên bạn thế chứ.”
Trịnh Hòa sắp không cười nổi nữa rồi: “Vương tiên sinh, ngài ghét tôi ạ?”
“Ừ.”
“Vì sao?”
Vương Thư Hoa chỉ vào mặt cậu: “Vì cậu không xứng với lão Bạch.”
Trịnh Hòa hừ lạnh, châm chọc: “Ngài quan tâm đến chuyện của Bạch tiên sinh như thế, chẳng lẽ ngài thích ngài ấy?”
Vương Thư Hoa nói rất thành thực: “Đúng thế, tôi yêu ông ấy.”
Trịnh Hòa trợn mắt há hốc mồm.
Bạch tiên sinh ôm vai Vương Thư Hoa, cười tủm tỉm: “Thư Hoa, đừng lên cơn nữa, vào đi thôi.”
“Lão Bạch, chúng ta biết nhau đã bao nhiêu năm, ông không thể…” Vương Thư Hoa còn cố sống cố chết giãy dụa, mấy người bảo tiêu phía sau đành lôi ông đi.
Bạch tiên sinh thở phào, vỗ vỗ vai Trịnh Hòa: “Em đừng để ý lời ông ta nói.”