.
Tuy Trần Băng Nhiễm bị rơi xuống nước, nhưng may là độ cao chỉ có m nên cô không bị thương. Âu Dương Chí rất áy náy, cậu công khai xin lỗi Trần Băng Nhiễm trước toàn đoàn phim, còn mém quỳ xuống.
Mạt Mạt bĩu môi: “Làm trò.”
Trịnh Hòa cũng cảm thấy Âu Dương Chí diễn quá lên, người bị thương là Trần Băng Nhiễm, sao anh ta cứ túm áo đạo diễn Vương để giải thích?
Nhưng có lẽ trong khoảng thời gian này Âu Dương Chí sẽ không gây rắc rối cho cậu. Trịnh Hòa thở phào nhẹ nhõm.
Giám chế Tống muốn về trường quay sắp xếp công việc, anh hỏi Trịnh Hòa có muốn cùng về không.
Trịnh Hòa vừa định trả lời thì di động rung, là Thành thiếu.
Trịnh Hòa nghe giọng Thành thiếu lúng búng trong điện thoại, thở dài một hơi, quay sang lắc đầu với giám đốc Tống: “Không đi.”
Giám chế Tống gật đầu, ánh mắt đảo qua di động của Trịnh Hòa, cười hỏi: “Thành thiếu hả?”
“Ha ha.” Trịnh Hòa cười gượng, không đáp.
Giám chế Tống gặng hỏi: “Nếu cậu ấy không bận thì về cùng tôi, đi. ”
Trịnh Hòa cảm thấy Giám chế Tống nói chuyện rất có kỹ xảo, thế này là tự hỏi tự trả lời rồi còn gì?! Nghĩ đến lời Thành thiếu vừa nói trong điện thoại, Trịnh Hòa nói: “Hiện… anh ấy không muốn về với anh.”
Giám chế Tống nhướn mày: “Cậu ấy nói?”
Không, là tôi… Trịnh Hòa nghiêm túc gật đầu: “Ừm, anh ấy nói thế.”
.
Lý do Thành thiếu gọi điện cho Trịnh Hòa là vì – anh ta lại kẹt trong WC.
Chuyện lần này thực ly kỳ. Thành thiếu nói lúc anh ta đi vào, cửa vẫn mở được thế nhưng lúc ‘giải quyết’ xong đi ra lại không mở được nữa.
Anh thử ‘phá cửa xông ra’ nhưng cánh cửa vẫn không chút sứt mẻ. Thành thiếu hoảng sợ, lòng tự trọng khiến anh không dám hô cầu cứu, nghĩ đi nghĩ lại, đành gọi cho Trịnh Hòa.
“Lý do ?” Đuổi được Giám chế Tống, Trịnh Hòa lên đường tới WC.
Thành thiếu đỏ mặt: “Thì… lần trước bị cậu thấy rồi còn gì…”
Trước lạ sau quen, Trịnh Hòa đã biết đầu Thành thiếu kết cấu thế nào rồi.
Khi Trịnh Hòa đẩy cửa WC ra, cậu tìm được nguyên nhân khiến Thành thiếu bị khóa trái.
Một cây lau nhà chặn ngang trước cánh cửa WC cuối cùng, hẳn là nhân viên vệ sinh dọn xong liền tiện tay để bên tường, cây lau nhà trượt xuống. Cậu đẩy cây lau nhà ra, kêu vọng vào: “Được rồi, ra đi.”
Không có động tĩnh.
Trịnh Hòa cảm thấy kỳ quái, gõ cửa, hỏi: “Thành thiếu? Có đó không?”
Vẫn không có động tĩnh gì.
Chẳng nhẽ đi nhầm? Trịnh Hòa gọi điện cho Thành thiếu thì thấy tiếng nhạc chuông vang lên từ bên kia cửa.
“Thành thiếu! Đi ra! Tôi biết anh trong đó!” Trịnh Hòa đập vài cái lên cửa.
Cánh cửa từ từ mở ra, giọng Thành thiếu truyền qua khe cửa khiến nó càng thêm âm trầm. Trịnh Hòa bị dọa: “Anh sao thế?”
“Cậu…. cậu…”
“Nói nhanh lên!” Trịnh Hòa sốt ruột, đừng bảo bị nhốt lâu quá thành ngốc rồi!
“Cậu… cậu có giấy không? Tôi quên…”
.
BEACHER là tiêu biểu cho kết cấu hình vòng. Bạch tiên sinh đưa giấy chứng nhận, một người nam nhân mặc tây trang, đi giày da xuất hiện từ sau quầy tiếp tân, dẫn ông vào thanh máy tư nhân.
Hôm nay Vương Thư Hoa tổ chức sinh nhật cho tình nhân mới, vốn định làm trên du thuyền nhưng gần đây ‘phía trên’ dò nghiêm quá nên đành chọn BEACHER.
Vương Thư Hoa và Bạch Ân làm bạn bè đã hơn hai mươi năm, bạn đến nhà chơi, ông không thể không xuất hiện. Vừa đẩy cửa vào liền thấy một đám người trơn nhẵn đi qua đi lại, Bạch tiên sinh vẫn mỉm cười, nhìn quanh xem Vương Thư Hoa ở đâu.
“Lão Bạch, here ~” Trên chiếc sofa sau bàn, một người đàn ông nâng ly sâm panh trên tay lên, do không cầm chắc nên rượu sánh lên người cô em xinh tươi bên cạnh.
Bạch tiên sinh cởi tây trang, đưa cho người đàn ông đứng cửa, đi lại gần Vương Thư Hoa.
Hôm nay Bạch tiên sinh mặc một chiếc áo sơ mi đen, dưới ánh đèn mờ, làn da lộ ra nơi cổ ông càng thêm mê người. Dọc theo đường đi có vô số ánh mắt dõi theo, Bạch tiên sinh liếc qua, nhếch môi cười, ngón tay thon dài cởi hai cúc áo trên cùng, không ít người trộm nuốt nước miếng trước cảnh đó.
“Ngài tới chơi sao?” Một cặp chân mỹ lệ, thon dài ôm lấy eo ông, nhẹ nhàng cọ xát.
Bạch tiên sinh nheo mắt, kệ cho cô ả kéo mình vào sàn nhảy, khẽ đung đưa theo nhạc. Thân hình cô nàng uốn éo, quấn lấy ông, Bạch tiên sinh nghiêng người, hạ thấp trọng tâm.
Vương Thư Hoa đẩy cô em bên cạnh ra, lại gần chụp vai Bạch tiên sinh: “Đệt! Ông không cần hấp dẫn thế chứ?”
Bạch tiên sinh chỉ cười không đáp.
“Lại nào.” Vương Thư Hoa khoác vai Bạch tiên sinh, giới thiệu cho đám nam nữ trên sofa đối diện, “Đây là Bạch Ân, người đàn ông tôi yêu nhất.”
“Nói bậy.” Bạch tiên sinh quặt tay Vương Thư Hoa ra sau.
“Ai u… đau… đau… đau…” Vương Thư Hoa suýt xoa.
.
Vương Thư Hoa kéo tình nhân mới của mình qua: “Nào, giới thiệu một chút.”
Cô nàng bị Vương Thư Hoa giật lại, suýt ngã sấp xuống, lảo đảo mãi mới đứng vững, xong, ngẩng đầu mỉm cười.
Vương Thư Hoa nói: “Đây là…”
Bạch tiên sinh cười đầy ẩn ý: “Tôi biết, Đào Tiệp phải không?”
Đào Tiệp ngẩn ra. Cô vừa cùng Vương Thư Hoa chơi trò ‘mát xa tới tận họng’, giật lắc kinh quá nên kính sát tròng bị rơi mất, giờ nhìn gì cũng mờ mờ không rõ, thế nên cô phải dí sát mặt vào – ôi mẹ ơi!
“Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch… Bạch tiên sinh!”
Bạch tiên sinh dường như rất sung sướng khi thấy Đào Tiệp sợ hãi, cười gật đầu “Ừm, lâu rồi không gặp.”
“Không, không không, không lâu!” Đào Tiệp trốn sau lưng Vương Thư Hoa, không dám ló đầu.
Vương Thư Hoa thấy phản ứng của Đào Tiệp rất thú vị, cố gắng kéo cô ra, Đào Tiệp lại cố gắng trốn ra sau.
Bạch tiên sinh thì ung dung nhìn hai người kéo qua kéo lại.
.
Lần này Vương Thư Hoa tổ chức tiệc – trần, nói là muốn ‘gần gũi với thiên nhiên’ thực ra là muốn tạo cảm giác kích thích.
Bạch tiên sinh vốn chỉ định lộ mặt rồi đi, nhưng uống xong một ly XO, nhìn đám ‘đồ ngon miệng’ trước mắt này lại muốn chơi cùng. Tuy Vương Thư Hoa không phải người tốt, nhưng mắt nhìn người lại rất tốt. ‘Đi chơi’ cùng ông ta chắc chắn sẽ được thỏa mãn.
Một cô nàng mang gương mặt thanh thuần, mỹ lệ đến gần Bạch tiên sinh, giọng nói dịu dàng, ánh mắt trong sáng, nếu không phải cơ thể nóng bỏng trần truồng đó còn tưởng là sinh viên.
Bạch tiên sinh thích những thứ sạch sẽ, nhưng so với nâng niu trân trọng, ông càng thích phá nát chúng, vùi dập chúng bằng những thứ dơ bẩn.
Hai người bắt đầu dính lấy nhau, trong lúc hôn môi, đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Bạch tiên sinh vang lên.
Ông lấy ra, nhìn số gọi tới, ý cười lóe lên trong mắt.
Hết giờ chơi rồi.