.
Kiệt tử không vui.
Bạch tiên sinh dẫn Trần Minh đi, vứt hắn ở lại.
Hắn lén lút đi theo phía sau xe riêng của Bạch tiên sinh, lúc đến sân bay thì đổ hết hành lý trong vali của Trần Minh đi, rồi chui vào, định cùng Trần Minh về thành phố H. Ai ngờ, lúc sắp đăng ký, Bạch tiên sinh đột nhiên quay đầu lại nói: “Trần Minh, ta có nên mua thêm một vé nữa không?”
Trái tim Kiệt tử đập thình thịch.
Trần Minh không hiểu, hỏi: “Sao phải mua thêm vé nữa?”
Bạch tiên sinh đảo qua vali của Trần Minh, cười không nói.
Vì thế, cái vali chưa Kiệt tử liền lẻ loi nằm giữa sân bay.
.
Hiện Kiệt tử đang ghé trên mái nhà đối diện khách sạn Trịnh Hòa ở. Hắn mặc bộ đồ cùng màu với mái nhà, mái tóc đen dài được buộc gọn gàng, nếu không đứng trong cự li m, không ai có thể phát hiện ra hắn.
Kiệt tử cầm ống nhòm Swarovski EL xsv trong tay, ánh mắt nhìn chăm chăm Trịnh Hòa đang ngẩn người. Đột nhiên, Trịnh Hòa di chuyển, đứng dậy đi về phía cửa.
Chỉ trong nháy mắt, một số giả thiết lướt qua óc Kiệt tử, cuối cùng, hắn đoán xác suất Trịnh Hòa đi ra ngoài là cao nhất. ‘Rảnh rỗi sinh nông nổi’ Kiệt tử nhấc máy lên gọi điện cho Bạch tiên sinh, báo rằng Trịnh Hòa đang định ra khỏi phòng.
Kiệt tử: “Ông chủ, bảo bối nhà ngài đang định ra khỏi cửa, cậu ấy vừa xuất viện, thế không ảnh hưởng sức khỏe sao? Nhỡ lại bệnh thì biết sao giờ.”
Bạch tiên sinh không để ý mấy câu châm ngòi của Kiệt tử, hỏi: “Bên ngoài cửa có ai không?”
Kiệt tử đổi sang một ống nhòm hồng ngoại khác, nhìn kỹ lại cả tầng nhà, xác định không có sai sót gì mới nói: “Ngoài cửa có bốn người, ba người là nhân viên khách sạn, một người là khách, ông ta đi ngược hướng với phòng Trịnh Hòa.”
Bạch tiên sinh ‘Ừm’ một tiếng, nói: “Trước khi tôi quay lại, cứ đi theo quan sát cậu ấy. Đợi xong vụ này, tôi sẽ cho cậu và Trần Minh nghỉ một tuần.”
Kiệt tử không vội vui mừng, cảnh giác hỏi: “Cùng một lúc sao?”
Kiệt tử cảnh giác như thế vì Bạch tiên sinh đã có tiền án. Ông từng đồng ý cho hắn và Trần Minh ba ngày nghỉ ở New Zealand, mãi đến hôm đi nghỉ hắn mới giật mình phát hiện ngày nghỉ của mình và Trần Minh không giống nhau! Thế nên Kiệt tử đành ai oán kéo vali đi chơi một mình.
Bạch tiên sinh nói: “Nếu cậu muốn lệch ngày, tôi có thể thỏa mãn yên cầu đó của cậu.”
Kiệt tử vội vàng chối, nói: “Không, không! Thế là được rồi!”
Bạch tiên sinh: “Cậu chắc chắn?”
“Trăm phần trăm!”
…
Vậy nên, sau khi cúp máy, Bạch tiên sinh đổi điện thoại, gọi điện cho Trịnh Hòa, vì thế mới có chuyện xảy ra ở chương .
.
Trịnh Hòa nói chuyện với Bạch tiên sinh tới hơn một giờ, đợi cúp máy xong Trịnh Hòa mới giật mình phát hiện bụng mình đang réo ùng ục.
Phải vất vả lắm cậu mới hỏi được phòng ăn ở chỗ nào, Trịnh Hòa đi vào thang máy, xuống lầu.
Các vị khách cấp bậc ‘kim cương’ thuộc tầng trở lên đều dùng thang máy VIP, Trịnh Hòa ở tầng , vậy nên, trong thang máy chỉ có cậu và một người nữa.
Đó là một người đàn ông rất trẻ, bộ âu phục trắng bạc tôn lên màu da, Trịnh Hòa dùng ánh mắt của một diễn viên nhìn người nọ, chỉ liếc một cái liền phát hiện người nọ thực chất là ‘người giời’.
Cậu ta bấm hết các số trên thang máy.
Trịnh Hòa đói đến hận không thể bay xuống ăn cơm, thấy thế liền hỏi: “Cậu à, tầng nào cậu cũng phải dừng lại một lần sao?”
Người đàn ông hừ một tiếng, không mở miệng.
Trịnh Hòa cảm thấy quyền lợi cá nhân của mình bị xâm phạm, cố nén cơn giận xuống, bấm hủy lệnh của thang máy.
Người đàn ông đột nhiên túm lấy tay Trịnh Hòa, Trịnh Hòa giằng ra.
Người đó dường như rất tức: “Thang máy chỉ có mình anh chắc? Tôi thích dừng lại ở mỗi tầng thì liên quan cái chết mọe gì đến anh?”
Trịnh Hòa chớp mắt, chợt thấy giọng nói này thực quen tai, chần chừ hỏi: “Vương Kiệt?”
Vương Kiệt tháo kính đen xuống, nổi giận đùng đùng: “Biết tôi là ai còn dám như thế… Ồ? Anh chẳng phải người trang điểm đó sao? Sao lại ở đây?”
Trịnh Hòa cười gượng: “Đúng là trùng hợp… ” Cậu gắng tìm đề tài nói chuyện, “Husky nhà cậu có khỏe không?”
“Cũng tạm, gần đây nó động dục, tôi đem đến bệnh viện làm một tiểu phẫu.” Vương Kiệt nói rất bình thản.
.
Ấn tượng của Vương Kiệt với Trịnh Hòa cũng không tệ lắm.
Trịnh Hòa vốn định chào hỏi anh ta rồi đi ăn cơm, ai ngờ Vương Kiệt lại bảo đi ăn cùng cậu, còn tìm chuyện để nói.
Vương Kiệt vừa thái beefsteak vừa nói: “Lúc tôi qua lấy ảnh thì người ta bảo anh nghỉ việc rồi, sao thế?”
Trịnh Hòa nói: “Công ty gọi tôi về, giờ tôi vẫn là diễn viên.”
Miệng Vương Kiệt dính đầy mỡ, người như y, đương nhiên hiểu Trịnh Hòa dùng cách gì để trở lại công ty. Nhìn bộ mắt đơ đơ của cậu, cười to: “Như anh mà cũng có người để ý cơ đấy? Thế giới này đúng là kỳ quái, ha ha!” Đang ‘ha ha’ thì một khối thịt bò dính nước miếng bay đến đũa Trịnh Hòa. Trịnh Hòa nhanh tay cầm đũa thọc vào ly rượu đỏ của Vương Kiệt, ngoáy ngoáy, rửa nước miếng đi.
Khóe miệng Vương Kiệt giật giật: “Anh làm cái gì thế ?”
Trịnh Hòa nói: “Giúp ly rượu của cậu có hương vị phong phú.”
Vương Kiệt cầm ly, lắc lắc, nhìn mỡ dính lên thành ly, đột nhiên thấy miếng beefsteak ngon lành vừa rồi trở nên kinh tởm.
Vương Kiệt nói: “Anh biết đây là rượu gì không?”
Trịnh Hòa lắc đầu, bưng đĩa rời đi.
.
Trịnh Hòa gọi điện cho Thành thiếu, báo rằng cậu đã xuất viện. Từ sáng, Thành thiếu đã nhận được tin Bạch tiên sinh quay về thành phố H, đặt hai việc này bên cạnh nhau, lại đoán: “Bạch tiên sinh có gì không hài lòng về cậu sao?”
Trịnh Hòa ngẩn ra, nói: “Sao anh lại đoán thế?”
Nhớ lại vẻ lạnh lùng của Bạch tiên sinh mỗi lần gặp, anh càng thấy Trịnh Hòa rất có khả năng bị thất sủng, nhưng anh không nói gì, chuyển chủ đề: “Ừm, chắc là nhầm, bao giờ cậu quay về trường quay? Tôi vẫn ở đó canh chừng.”
Trịnh Hòa nói: “Tôi không đến, anh đến làm gì ? Công ty có việc?”
“Thôi đi, giờ cậu là là nhân vật trọng điểm cần được coi sóc, ai dám lơi là chứ…”
Đối với cái danh ‘dựa hơi Bạch tiên sinh để nổi tiếng’ cậu cũng không thích lắm, dù là sự thật nhưng bị nhắc đến vẫn thấy xấu hổ, vậy nên cậu không muốn tiếp tục đề tài này, chuyển sang câu khác: “À… Anh bảo về trường quay sao, đạo diễn Vương nói tôi có thể nghỉ một tuần.”
“Đạo diễn là cái gì, giám chế Tống nói mới tin được. Đạo diễn Vương đang vò đầu bứt tai vì các cảnh quay bị xáo trộn kìa.”
Trịnh Hòa có chút xấu hổ, nói: “Nhưng tôi cũng không biết Bạch tiên sinh có quay lại không, nhỡ đâu có mà tôi lại về trường quay thì biết làm sao? Lại xin phép?”
“Cậu nói cũng đúng… nếu thế, không chỉ đắc tội bên này, truyền thông cũng sẽ nói cậu không coi ai ra gì, hay cậu hỏi người ta một câu đi.”
“Hỏi ai?”
“Bạch tiên sinh.”
Trịnh Hòa trợn trắng mắt: “Tôi không làm đâu, muốn thì anh tự đi mà hỏi, anh cũng thường xuyên nói chuyện với ngài ấy mà?”
Thành thiếu cười gượng: “Đấy là tôi quan tâm đến đời sống riêng tư của cậu.”
“Đúng thế, mẹ trẻ à. Anh giúp tôi hỏi đi, nếu được thì tôi về.” Trịnh Hòa trêu chọc. Cậu đâu ngu gì mà vì việc nhỏ này đắc tội Bạch tiên sinh, để Thành thiếu làm người xấu đi thôi!
Thành thiếu nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu nổi quan hệ giữa Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh. Trước anh cũng từng gặp ông ấy vài lần, nói thật, trong giới này, chuyện về Bạch tiên sinh cũng không nhiều. Trước Bạch tiên sinh, Vinh thiếu và một người mới nữa có mối quan hệ mờ ám, công ty đã định kéo Bạch tiên sinh vào thành nhà đầu tư. Hợp đồng chưa viết xong, Bạch tiên sinh đã chia tay với hai vị kia.
Ý nghĩ để Trịnh Hòa về trường quay của Thành thiếu lại dao động. Trịnh Hòa chỉ là một ngôi sao nhỏ, công ty thích ẩn đi thì ẩn, nhưng một nhà đầu tư lớn như Bạch tiên sinh mà mất đi, công ty sẽ gặp tổn thất lớn.