Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được

chương 29: 141 – 145

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

.

Cuối cùng Trịnh Hòa cũng chống được đến ngày quay lại trường quay.

Cuộc sống hủ bại toàn giường với chiếu kéo dài suốt mấy ngày khiến Trịnh Hòa cảm thấy thực may mắn khi mình còn có thể nhìn thấy mặt trời.

Thành thiếu sau khi trải qua cơn sóng gió ‘từ chức’, tự nhận thấy mình thật có lỗi với Trịnh Hòa, vì thế càng đối xử tốt với cậu. Biết cậu muốn về trường quay, anh hỏi: “Tôi lái xe đến đón nhé?”

Trịnh Hòa nhìn Bạch tiên sinh đang ngủ bên mình, che miệng lại nói nhỏ: “Mau lên, tôi ở quán…”

Di động bị giật mất.

Trịnh Hòa quay đầu lại, Bạch tiên sinh híp mắt, không khí lạnh dâng lên, Trịnh Hòa vội nói: “Đó là Thành thiếu!”

“Cậu ta gọi cho em làm gì?”

Thành thiếu ở đầu bên kia nghe được đoạn nói chuyện này, cảm giác nhột nhột: tôi là người đại diện của cậu ấy, người đại diện gọi điện cho nghệ sĩ của mình không được sao?

Trịnh Hòa nói: “Hôm nay em phải về trường quay mà, nói trước cho Thành thiếu thôi.”

“À,” Bạch tiên sinh nhẹ nhàng nói, nhưng vẻ mặt ông lại có vẻ mất mát, Trịnh Hòa cảm thấy đau lòng, an ủi, “Xuân Kiếp chỉ còn vài cảnh nữa thôi, xong bộ này em sẽ có thời gian rảnh.”

“Mấy cảnh đó mất mấy ngày?” Bạch tiên sinh hỏi.

“Ừm… chắc cũng tầm nửa tháng.” Trịnh Hòa nhẩm tính.

Bấy giờ sắc mặt Bạch tiên sinh mới tốt lên, ông cúi người, tắt chiếc điện thoại đang thực hiện cuộc trò chuyện với Thành thiếu đi, nói: “Đứng dậy rửa mặt, tôi đưa em đến trường quay.”

“Hôm nay ngài không bận sao?”

“Chút thời gian ấy vẫn đủ mà. ” Bạch tiên sinh mặc quần áo, bảo lái xe rằng phút nữa phải đến.

Trịnh Hòa đột nhiên ‘a’ một tiếng khiến Bạch tiên sinh bị dọa nhảy dựng, nhìn cậu, Trịnh Hòa nói: “Đừng bảo phút nữa đến, lâu hơn chút đi, hai mươi phút sau hẵng bảo lái xe qua!”

“Vì sao?”

Trịnh Hòa trườn qua giường, với tay vào túi đồ lấy ra một hộp kem dưỡng da, vừa ném cho Bạch tiên sinh vừa nói: “Em thấy mấy chuyện gia trên mạng nói không ăn sáng có nguy cơ bị ung thư cao, dạ dày ngài vốn đã không tốt rồi, nhất định phải ăn sáng!”

Bạch tiên sinh cười nhạo: “Mấy ông chuyên gia ấy mà em cũng tin được…” nói xong cúi đầu nghiên cứu cái chai. “Gì đây?”

“Kem dưỡng da.”

“Tôi biết nó là kem dưỡng da, nhưng đưa tôi làm gì?”

“Cho ngài bôi chứ sao!” Trịnh Hòa lấy hai bàn tay day day mặt Bạch tiên sinh, “Ngài xem này, da mặt ngài còn dai hơn giấy dai nữa!”

“Tôi đâu phải diễn viên, phải kiếm cơm nhờ mặt…,” Bạch tiên sinh nói rất khinh miệt, nhét hộp kem dưỡng da vào túi.

“Ôi này, em nói này, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, ngài đừng thành kiến thế chứ…”

.

Trịnh Hòa thấy điện thoại mình có cuộc gọi nhỡ, đều là của giám chế Tống.

Trước cậu chỉ diễn vai nhỏ, xong phim sẽ đi, vậy nên cậu vẫn tưởng công việc của đoàn làm phim cũng giống như trên màn ảnh, hở chút liền nghỉ vài ngày, tìm kiếm linh cảm. Đến giờ cậu mới biết, lời nói của đạo diễn không có giá trị gì hết, ngày nào cũng phải quay phim, diễn viên không được tùy tiện xin nghỉ.

Nguyên nhân chỉ có một – giám đốc toàn là lũ xấu bụng.

.

Vì lý do kinh phí nên trường quay được đặt cạnh bến phà Lâm Giang. Đường núi không dễ đi nhưng đường thủy lại rất tiện.

Trong điện thoại, Trịnh Hòa không nói rõ với Thành thiếu nên anh tưởng Bạch tiên sinh chỉ đưa cậu đến bến phà rồi để cậu tự đi thuyền qua. Thành thiếu thấy hiện mình cũng không bận gì liền thuê thuyền trước, đợi cậu ở bến. Thành thiếu đợi, đương nhiên giám chế Tống cũng trốn việc để đợi cùng.

Qua kính chiếu hậu, Thành thiếu thấy xe của giám chế Tống cứ kè kè lấy mình, tức quá, từ km/h vọt lên km/h. Giám chế Tống thấy khoảng cách giữa hai người đột nhiên kéo xa, cười, nhắn một tin cho Thành thiếu: “A Thành, nhớ đợi em nha.”

Thành thiếu bị Tống Nhiên làm phiền đến phát điên. Anh không hiểu, Tống Nhiên đào đâu ra cái sự tự tin đó, cho rằng vì cái quái gì mà anh có thể tha thứ cho gã? Còn mơ tưởng muốn lên giường?! ‘Tự sướng’ tôi còn không thèm xem!

.

Trịnh Hòa thấy trong sổ ghi chép của Tang Bắc ghi rằng tình trạng sức khỏe gần đây của Bạch tiên sinh không được tốt, điều này khiến cậu lo lắng. Cậu hỏi bệnh gì, Bạch tiên sinh chỉ liếc một cái, thản nhiên nói: “Bệnh cũ mà thôi.”

Cứ thế, Trịnh Hòa lòng mang lo lắng đành phải chia tay Bạch tiên sinh ở bến phà.

Quay lại trường quay, cả đoàn đã quay đến cảnh của tập . Âu Dương Chí cùng một số nhân vật có liên quan khác đã đi quay chương trình quảng bá cho phim, giờ trước máy quay chỉ có vài diễn viên chạy chân và Trần Băng Nhiễm.

Trịnh Hòa cảm thấy đóng phim cùng Trần Băng Nhiễm mệt chết mất, không phải không có đủ thời gian để phân tích mà là không đuổi kịp tốc độ. Đúng thế, khả năng diễn xuất phong phú và đầy sức bật của cô khiến Trịnh Hòa không biết làm thế nào để phối hợp.

Lúc Trịnh Hòa mới gia nhập công ty, theo học một lớp huấn luyện, một thầy họ Khương đã nói: mỗi diễn viên đều có một phong cách riêng.

Trịnh Hòa không biết ‘phong cách’ của mình là gì, nhưng cậu có thể cảm nhận được điều đó ở Trần Băng Nhiễm. Vậy nên, trong lúc nghỉ ngơi, cậu không xem kịch bản mà đứng ở phía sau đạo diễn, nhìn chằm chằm vào Trần Băng Nhiễm.

.

Tập :

Nhân vật chính Lưu Tử Yên (Trần Băng Nhiễm đóng) vào một cửa tiệm gốm sứ do người Pháp thuê, mua quà cho Thừa Dương trước khi anh đến Bắc Kinh. Vị quân nhân người Đức – Elias – nhìn thấy Lưu Tử Yên qua tấm kính thủy tinh. Đã ba năm rồi mà Elias vẫn không thể quên được người phụ nữ Trung Quốc ấy, vậy nên, hắn đi qua nói chuyện cùng Lưu Tử Yên, mời cô đến tiểu lâu của mình để ôn chuyện.

Cảnh chính là cảnh Lưu Tử Yên đi vào cửa hàng gốm sứ, Elias nhìn cô qua cửa sổ. Trường quay lắp đặt máy quay phim, máy chính, máy bên phải và máy bên trên. Đèn chiếu đặt lệch sang phải một chút, cửa sổ cũng ở bên phải.

Trịnh Hòa chọn máy quay bên phải theo tiềm thức, đạo diễn Vương quay đầu, đột nhiên thấy Trịnh Hòa, hoảng sợ nói: “Chao ôi, cậu quay lại rồi à?”

“Vâng, he he.” Trịnh Hòa ngây ngô cười, gật đầu.

Trần Băng Nhiễm đang bổ trang, cả đoàn tạm thời nghỉ ngơi. Đạo diễn Vương kéo ghế, bảo Trịnh Hòa ngồi xuống, phát lại cảnh quay vừa rồi, thuận miệng hỏi: “Bệnh của cậu thế nào rồi? Mai có thể đến trường quay không?”

Trịnh Hòa nhìn chằm chằm máy quay, tập trung đến nỗi không nghe rõ câu hỏi của đạo diễn, hỏi: “Dạ? Ngài vừa nói gì?”

Đạo diễn nhíu mày, ông nhận ra Trịnh Hòa dường như có suy nghĩ về cảnh quay vừa rồi, vội tua lại, hỏi: “Cậu thấy đoạn nào được?”

Cảnh đạo diễn Vương phát chính là đoạn Lưu Tử Yên bước vào cửa hàng, đàm luận nghệ thuật gốm sứ cũng chủ quán người nước ngoài. Đoạn này rất nghiêm túc, không có đoạn nào gây khóc hoặc gây cười. Trần Băng Nhiễm không sở trường diễn cảnh như thế, đã NG bốn lần.

Đạo diễn nói: “Tôi nhìn đi nhìn lại vẫn không tìm được cảm giác, cậu nghĩ cảnh này nên diễn thế nào?”

Trịnh Hòa ngượng ngùng nói: “Tôi sao có thể so với Trần Băng Nhiễm chứ? Ngài đừng làm tôi tổn thọ.”

Đạo diễn Vương vẫy vẫy tay: “Được rồi, tôi đã xem kĩ từng nhân vật trong Xuân Kiếp, vai của cậu không có điểm nổi bật nhưng cũng ít NG nhất, cậu cứ nhìn xem đoạn này vì sao lại thế.”

Trịnh Hòa biết điều đạo diễn Vương nói là sự thật nhưng vẫn cảm thấy chạnh lòng, để tránh ảnh hưởng đến cảm xúc, cậu không nói gì, tập trung nhớ lại cách diễn của mình.

Cậu chưa từng nghĩ đến bí quyết diễn của mình là gì, bởi trước đây những vai cậu được diễn quá ít, chưa kịp phân tích đã hết vai. Càng nghĩ càng không ra, thấy sắp phải quay, cậu đành mặt dày nói với nhân viên hậu kỳ nhờ họ tổng hợp lại tất cả những đoạn phim của mình. Trịnh Hòa cầm đĩa CD, dự định về phòng sẽ nghiên cứu cẩn thận.

Trên đường về khách sạn, Trịnh Hòa mệt đến độ ngủ gật mấy lần, không biết rằng, ở ngoài thành phố Biện Khê, cậu đang bị tai bay vạ gió.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio