.
Âu Dương Chí cảm thấy gần đây hình như mình đắc tội ai. Mấy hôm trước cậu đi casting, rõ ràng đạo diễn đã rất hài lòng, còn giữ cậu lại để nói chuyện về kịch bản, còn đưa một bản cho cậu để làm quen, thế mà hôm trước người đại diện của cậu gọi điện cho đạo diễn, ông lại ngậm miệng không nói gì. Âu Dương Chí bỏ công sức bao ngày để nghiên cứu tính cách nhân vật, thế mà đến vai nam số cũng không được nhận.
Đâu chỉ riêng việc phỏng vấn. Âu Dương Chí là người phát ngôn cho một xí nghiệp thực phẩm, tiền công đã được trả rồi, thế nhưng bên xí nghiệp đột nhiên thay đổi, dù phải bồi thường cũng không muôn cậu phát ngôn cho họ nữa. Người đại diện gọi điện tới hỏi, người ta không tiếp một cuộc nào.
Chỉ trong tuần ngắn ngủi, bao hoạt động của Âu Dương Chí đều bị hủy.
Cái giới này là thế, chỉ cần một chuyện nhỏ tí tẹo cũng có thể khiến mặt hồ gợn sóng. Nhưng Âu Dương Chí thuộc hàng diễn viên loại , mỗi tập phim truyền hình cũng có giá đến chữ số, công ty tốn bao công sức nâng đỡ cậu, vừa mới bắt đầu kiếm tiền, sao lại bị ‘bỏ tủ lạnh’ như vậy? Hỏi thăm mãi, cuối cùng cũng tìm được manh mối.
Người đại diện đi vào phòng nghỉ, đặt văn kiện lên bàn. Âu Dương Chí đang chơi di động gần đó vội vàng đi tới. Cậu vẫn luôn đặt nghiệp diễn lên hàng đầu, đương nhiên sẽ sốt ruột hơn bất cứ ai: “Biết tên tiểu nhân nào ngáng chân em chưa? Công ty nói thế nào?
“Câm miệng!” Người đại diện cảnh cáo Âu Dương Chí, mở trang đầu tiên của tài liệu, chỉ vào gương mặt một người đàn ông: “Cậu biết ông ấy không?”
Âu Dương Chí nhìn rất lâu rồi lắc đầu: “Không biết, ai thế?”
“Sao có thể thế…” Người đại diện lẩm bẩm, anh liếc mắt nhìn Âu Dương Chí, thấy cậu lo lắng bèn nói, “Em cứ thoải mái đi, chuyện này sẽ được giải quyết nhanh thôi, nhưng em cũng phải chuẩn bị tinh thần.”
“Chuẩn bị tinh thần gì?” Âu Dương Chí không hiểu gì.
“Tự đoán đi.”
…
Từ đầu, Bạch tiên sinh đã không muốn giấu chuyện mình muốn trừng phạt Âu Dương Chí, thế nên, khi nhận được điện thoại của Tống Chấn Hào, ông khá vui vẻ.
Trịnh Hòa và Âu Dương Chí đều ở công ty của Tống Chấn Hào, hồi trước Trịnh Hòa chạy đến ‘Chạc cây’ làm nhân viên hóa trang, Bạch tiên sinh nhờ Tống Chấn Hào triệu hồi Trịnh Hòa về, thế nên hai người biết nhau.
Tống Chấn Hào cười ha ha.
“Cũng tạm, không tốt, không xấu, ông thì sao?”
“Ha ha… Trước giờ tôi không có ý kiến với ai, đối với tiền cũng thế, ai mà chẳng thích tiền chứ.”
Trịnh Hòa mở cửa vào thư phòng thì thấy Bạch tiên sinh đang gọi điện thoại, cậu định đóng cửa thì Bạch tiên sinh một tay chi điện thoại, một tay ngoắc: “Bảo bối, lại đây.”
“Ông đang gọi điện mà, chốc em vào lại.” Trịnh Hòa nói nhỏ. Thành thiếu từng dặn cậu: điện thoại, thư từ, máy tính là ba thứ của kim chủ mà mình không nên đụng vào, nếu thấy được thứ không nên nhìn, dù kim chủ có làm chuyện gì công ty cũng sẽ không bênh mình.
“Không sao, qua đây đi.” Bạch tiên sinh ôm Trịnh Hòa vào lòng.
Trịnh Hòa vẫn đang mặc cái áo ngủ mèo hường phấn kia, vạt áo mở ra, để lộ phần thân không mặc sịp bên trong, ông chỉ cần đưa tay là có thể nắm lấy mấy viên tròn mềm mềm, vừa sờ vài cái, bàn tay ông đã bị hai cái đùi kẹp chặt.
“Làm cái gì thế! Đang gọi điện mà!” Mặt Trịnh Hòa đỏ rần, đặt tay ông lên bàn, đứng dậy, dịnh bỏ đi.
Bạch tiên sinh giữ chặt lấy cậu, cười nói: “Được rồi, không trêu em nữa.”
Ở đầu bên kia, Tống Chấn Hào chỉ nghe loáng thoáng được vài tiếng, còn nói gì thì ông chịu.
“Không có gì, đang đùa cục cưng nhà tôi thôi, chúng ta đang nói đến đâu nhỉ?” Bạch tiên sinh kẹp điện thoại giữa cổ và vai, dùng hai tay ôm chặt lấy Trịnh Hòa đang cọ qua cọ lại trên đùi mình.
Tống Chấn Hào trong lòng âm thầm tự hỏi ‘Cái lão yêu quái Bạch Ân này ngắt lời thế là có ý gì, đâu nghe nói lão nuôi chó mèo gì đâu… Chẳng nhẽ Âu Dương Chí đắc tội lão thật.’
“Cũng không phải chuyện lớn gì, ông cứ xem như tôi đang nói linh tinh đi, đừng để trong lòng, là chuyện về Âu Dương Chí…”
“Thế à.” Giọng nói của Bạch tiên sinh có vẻ quái lạ, ông chỉ nói đúng hai chữ rồi bỏ đấy.
Tống Chấn Hào đợi một lúc, thấy Bạch Ân không nói gì nữa liền hiểu, vội chuyển đề tài: “Âu Dương Chí chỉ là việc nhỏ, chúng ta nói sau đi, lão Bạch, phim Xuân Kiếp mà cậu tình nhân Trịnh Hòa nhà ông đóng ấy, cuối tháng này sẽ được chiếu, tôi thấy đây không phải là việc nhỏ, nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy ông nên đầu tư thêm để tuyên truyền?”
Bạch tiên sinh luôn sẵn sàng chi tiền để nâng đỡ Trịnh Hòa: “Được thôi, bên ông rảnh lúc nào, chúng ta hẹn nhau ra nói về chuyện này.”
“Trong đám tôi biết, ông là rộng rãi nhất đấy! Được rồi, trưa mai, gặp ở BEACHER.”
“Mai không được, mấy hôm nay tôi đều có việc.”
Tống Chấn Hào nhớ đến cái tin ‘Bạch Ân nằm viện’ được truyền đi gần đây, nói: “Làm quý nhân đúng là bận rộn, ông để thư ký qua cũng được, người quen với nhau cả.”
“Được.”
.
Phần tuyên truyền của Xuân Kiếp được làm rất tốt, phim chưa phát sóng nhưng các diễn viên đã có tiết mục hẹn trước. Âu Dương Chí bị ‘ướp lạnh’ nên người phải đứng ra chính là nữ chính – Trần Băng Nhiễm.
Trần Băng Nhiễm và đạo diễn Vương đã hợp tác với nhau nhiều lần. Bình thường, các nghệ sĩ đều muốn giấu những chuyện cũ đi, sau khi thảo luận và nghiên cứu, trợ lý của Trần Băng Nhiễm và bên tiết mục đã quyết định khai thác chủ đề ‘Trong Xuân Kiếp, Trần Băng Nhiễm gần như không phải cạnh tranh’.
Là một diễn viên thuộc phái thực lực, Trần Băng Nhiễm rất hứng thú với đề tài này, cô còn gửi tư liệu tới bên tổ chức chương trình để họ có thể biên soạn, số tư liệu đó, phần lớn đều đề cập tới Trịnh Hòa.
Có một điều ngạc nhiên là, ấn tượng của Trần Băng Nhiễm với Trịnh Hòa không tệ, có thể nói là ‘khen không dứt miệng’.
Đầu tiên là nói tới cách đối nhân xử thế của Trịnh Hòa: thắng không kiêu, bại không nản; kiên định, chịu khó; không có thói quen xấu và thích giúp đỡ người khác, mọi người trong đoàn làm phim đều thích cậu. Tiếp lại nhắc tới khả năng diễn của cậu: ban đầu đã tốt rồi những càng về sau phải nói là bùng nổ. Tuy bên tiết mục chưa mấy ai biết Trịnh Hòa nhưng thấy thái độ của Trần Băng Nhiễm như thế, họ quyết định tăng thêm phần nói về cậu.
Trần Băng Nhiễm làm thế là có mục đích. Cô chìm nổi ở cái giới này lâu như vậy, đương nhiên đã nhìn thông thấu. Trịnh Hòa vừa vào Xuân Kiếp cô đã bắt được tin tức, sau đấy Bạch tiên sinh còn gióng trống khua chiêng ‘trừng phạt’ Âu Dương Chí, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là ‘Chuyện này có liên quan tới Trịnh Hòa’. Nhưng mối quan hệ của Trịnh Hòa và Âu Dương Chí ở đoàn làm phim cũng coi như tốt đẹp, cô không đoán được vì sao Bạch tiên sinh lại làm như vậy. Đong đi tính lại, Trần Băng Nhiễm quyết định dùng tiết mục này để người ta nợ mình một lần, dù sao thì ‘đánh kẻ chạy đi, không đánh người chạy lại’, cứ lấy lòng bên đó đi, biết đâu lại tránh được tai họa về sau.
Tiết mục của Trần Băng Nhiễm chỉ cần ngày là được chiếu. Hôm nay quay, hôm sau liền lên TV. Vừa lúc đêm đó Bạch tiên sinh có một cuộc họp video nên đã lên lầu, Trịnh Hòa chán quá, nằm bẹp lên cái bụng mềm nhũn của Husky xem TV.
Nhảy qua nhảy lại mấy kênh, Trịnh Hòa lim dim, hai mắt díp lại, đột nhiên, cậu nghe một giọng nữ nói ‘Trịnh Hòa’, mơ màng mấy giây rồi tỉnh hẳn!
Trong TV, Trần Băng Nhiễm mặc bộ đồ màu vàng, đang trò chuyện với MC về một việc từng xảy ra trong đoàn làm phim.
Lúc nhắc tới câu nói của đạo diễn Vương, cô đột nhiên hô to một tiếng rồi nhại lại y hệt tiếng ông khiến khán giả thoạt tiên thì giật mình, sau đấy cười ha ha.
MC tỏ ra kinh ngạc để phối hợp với câu chuyện.
Trịnh Hòa nhớ mang máng là có chuyện này thật, nhưng cậu không hiểu vì sao trong tiết mục của Trần Băng Nhiễm lại có nhắc đến mình. Cậu nhớ tên chương trình rồi chạy lên lầu, dùng máy tính search.
Bạch tiên sinh họp xong, cảm thấy kỳ lạ khi một người trước giờ không đụng vào máy tính như Trịnh Hòa lại đang ngồi trước màn hình xem phim. Ông đi qua hỏi: “Bảo bối, em đang xem gì thế?”
Trịnh Hòa tạm dừng video, nói: “Bạch tiên sinh, ông xem này, người Trần Băng Nhiễm nói có thật là em không thế?”
Bạch tiên sinh chen lại, đẩy chó ngố đang ton ton qua làm nũng sang một bên, ngồi cùng sofa với Trịnh Hòa. Ông bật video, chỉ nhìn ’ rồi tắt đi: “Ấn tượng của cô ta về em cũng không tệ.”
Vẻ mặt Trịnh Hòa lộ rõ vẻ nghi hoặc: “Đúng thế, em thấy lạ lắm, mối quan hệ giữa em và cô ấy đâu tốt đến thế, chỉ trò chuyện vài câu thôi mà, nếu Mạt Mạt là người nói những lời này thì em không sợ, nếu là Trần Băng Nhiễm… Ờ…”
Bạch tiên sinh từng gặp nhiều người giống như Trần Băng Nhiễm, đương nhiên biết mục đích của cô ta là gì, ông vỗ vỗ vai Trịnh Hòa, an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, không phải muốn làm gì em đâu.”
.
Âu Dương Chí bị Tống Chấn Hào đưa đến BEACHER.
Đến nơi, bồi bàn ngăn Tống Chấn Hào lại: “Thực xin lỗi, Tống tiên sinh, ngài không thể lên.” Vậy nên, một mình Âu Dương Chí bước vào thang máy.
Tống Chấn Hào ra hiệu cho Âu Dương Chí, ý bảo ‘cậu phải tự giải quyết cho tốt’, rồi nói: “Tôi còn có việc, chốc nữa người đại diện sẽ tới đón cậu.”
Âu Dương Chí thấy Tống Chấn Hào nghiêm túc như thế, càng lo lắng, cậu gật đầu nói: “Vâng, ngài đi trước đi.”
Trước lúc đến đây, cậu có thể cam đoan không hề biết Bạch tiên sinh gì gì đó là ai, đương nhiên sẽ không đắc tội ông, nhưng bản ghi âm cuộc nói chuyện giữa Bạch Ân và Tống Chấn Hào ở đó, cậu không tin cũng không được, đành phải đến bồi tội.
Bồi bàn dắt Âu Dương Chí lên tầng cao nhất, chỉ đứng ở cửa thang máy rồi chỉ Âu Dương Chí cứ đi thẳng, cậu ta thì dùng thang máy đi xuống.
Âu Dương Chí cảm thấy choáng khi nhìn suốt dọc hành lang không có một cái cửa sổ nào. Cậu cũng có bạn làm ở ‘thế giới’ này, nhưng không ai có địa vị như Bạch Ân, đúng là cái mỏ lớn nhất thành phố H này nha, thế lực phía sau phải lớn đến mức nào cơ chứ? Âu Dương Chí không dám nghĩ nhiều.
Đột nhiên, cửa mở, một cười đàn ông anh tuấn tựa vào cửa, cười nói: “Đứng đó làm gì? Vào đi.”
“Ngài… là Bạch Ân…?” Âu Dương Chí từng nhìn ảnh ông nhưng chỉ thấy một bên mặt, không ngờ người thực lại đẹp đến thế.
“Đúng, ngồi đây đi.” Bạch tiên sinh kéo ghế dựa cho Âu Dương Chí, lại đổ một ly Whisky cho cậu, “Rượu, có uống được không?”
“Không, cám ơn.” Âu Dương Chí lễ phép đẩy chén rượu. Tuy từ lúc bước vào, thái độ của Bạch tiên sinh rất tốt nhưng cậu không dám quên vì sao mình đến đây.
Bạch tiên sinh đổ rượu vào bồn, lấy tiếp một chai khác, đổ rượu ra, đưa cho Âu Dương Chí: “Nho trắng, độ cồn nhỏ, uống chứ?”
Âu Dương Chí không hiểu Bạch tiên sinh muốn làm gì, nghĩ đi nghĩ lại, cậu lắc đầu: “Xin lỗi, Bạch tiên sinh, tửu lượng của tôi rất thấp.”
Bạch tiên sinh cười nhẹ, ông đứng lên, cầm theo cả ly rượu đặt trước mặt Âu Dương Chí. Bạch tiên sinh nâng chén rượu lên ngang eo mình, đột nhiên, ông thả ly rượu – rượu chảy xuống lỗ thoát nước, ly vỡ tan tành.
Bấy giờ Âu Dương Chí mới hiểu ý Bạch tiên sinh, sống lưng cậu lạnh run.
Bạch tiên sinh rút chai rượu trên cùng ra, bật nắp, nước rượu đỏ tươi như máu trào, người đàn ông đặt chén rượu lên bàn, giọng nói khàn khàn, mềm nhẹ đầy gợi cảm của ông lại không khác gì bùa đòi mạng đối với Âu Dương Chí.
“Chỗ này của tôi không có nhiều rượu, đây là bình tốt nhất, Lafite năm , uống không?”
Mồ hôi lạnh ứa ra, Âu Dương Chí găm chặt mắt mình vào mắt Bạch tiên sinh, cậu từ từ gật đầu.
“Ngoan lắm…” Nụ cười của Bạch tiên sinh chợt trở nên lạnh lẽo.
Âu Dương Chí trơ mắt nhìn Bạch tiên sinh thả một viên thuốc trắng vào trong ly rượu, viên thuốc sủi lên rồi tan rất nhanh.
“Uống đi.”Bạch tiên sinh đẩy cái ly đến trước mặt Âu Dương Chí, nói rất thản nhiên.
.
Trịnh Hòa và Mạt Mạt đều ở thành phố H. Bạch tiên sinh tới BEACHER làm việc, Trịnh Hòa ở nhà một mình cũng buồn liền lấy Bentley của ông chở Husky tới trung tâm thú cưng để tắm.
Chó ngố tưởng Trịnh Hòa đưa đi chơi, cười hệch hệch có vẻ vui vẻ lắm.
Đúng lúc đó, KUY cũng đi sân bay, Mạt Mạt tới tiễn, giờ phút chia tay còn không quên đăng weibo. Trịnh Hòa thấy, liền nghĩ ‘chỗ này chỉ cách trung tâm thú cưng mình muốn tới có m mà’.
Vậy nên cậu gọi điện qua: “Mạt Mạt, anh vẫn ở sân bay chứ?”
“Chiều nay anh có bận không?”
“Được rồi, vậy chờ chút nhé.”
Trịnh Hòa cúp máy, vỗ vỗ lưng chó ngố, cười nói: “Đi, mẹ dắt con đi gặp anh trai thất lạc nhiều năm.”
Chó ngố ư ử vài tiếng ra vẻ đồng ý.
Dù gì thì Mạt Mạt cũng là người mẫu, hơn nữa, để người khác không chú ý còn cố tình đeo thêm một cặp kính đen, rồi đội mũ, nhìn càng có vẻ thần bí. Lúc Trịnh Hòa tới đón thì thấy quanh anh ta đã có vài cô bé bu lại, cầm di động chụp tanh tách.
“Hey, đợi lâu không?” Trịnh Hòa qua chào.
“Tôi bảo này… chậc chậc, dắt chó rồi lái xe, đúng là an nhàn thoải mái nhỉ.” Mạt Mạt cười ‘he he’, vừa mở cửa bên ghế phụ thì đã thấy chó ngố ngồi đó rồi. Anh ta cứ thế đẩy chó ngố ra, đặt mông vào ghế.
Chó ngố có một ưu điểm là hiền lành, bị người lạ làm thế mà vẫn không nói gì, cũng chịu ngồi giữa khe của hai ghế, không ngại cái vật hình trụ đang cọ cúc hoa của mình.
Hai người đàn ông trưởng thành, lại thêm một con chó, phần trước của xe liền trở nên chật chội. Tay Trịnh Hòa còn đặt ở phanh tay, bị mông của chó ngố đè lên, đau quá, cậu chỉ kịp xuýt xoa một tiếng, sau đó đuổi Husky ra ghế sau.
Mạt Mạt nhìn chó ngố, cảm thấy nó rất buồn cười, hỏi: “Trịnh Hòa, chó nhà cậu tên gì thế?”
“Chó ngố, không thì gọi Husky cũng được.”
Mạt Mạt giật mình: “Sao lại thế được, đến cái tên cũng không có, rốt cuộc có phải chó nhà cậu không thế.”
“Tên chính thức á…” Trịnh Hòa khởi động xe, “Trịnh Hòa.”
“Hả?… Tên chó?” Mạt Mạt cũng thông minh, nghe Trịnh Hòa có vẻ ngập ngừng liền đoán được.
Trịnh Hòa đành gật đầu.
“Sao tên chó lại thế?” Mạt Mạt cười sung sướng, anh còn đang mải nghĩ xem tên nào có trước tên nào có sau.
“Tôi có quyết được đâu, Bạch tiên sinh đặt đấy.”
“Bạch tiên sinh? A, nhớ ra rồi, kim chủ của cậu, sao, chó này là ông ấy nuôi?”
“Không phải, bọn tôi cùng nuôi.”
Ký ức của Mạt Mạt về Bạch tiên sinh còn rất mới. Hồi quay Xuân Kiếp, ngày nào ông ấy cũng gọi đến một cuộc. Cuối ngày, quay phim xong ai cũng mệt lử, chỉ biết cố gắng nhét đồ ăn vào miệng, thế mà Trịnh Hòa còn phải cầm điện thoại nói không ngừng, lúc ấy Mạt Mạt còn nghĩ — giờ làm tình nhân đúng là không dễ, /.
“Bạch tiên sinh vẫn còn bao dưỡng cậu cơ à? Thế sao dạo này tôi không thấy cậu quay bộ nào mới?” Mạt Mạt hỏi.
Trịnh Hòa nghĩ Xuân Kiếp vừa quay xong Bạch tiên sinh liền phát bệnh, sau khó khăn lắm mới ký hợp đồng với Oan gia ngõ hẹp, chưa chuẩn bị gì, ông lại có vấn đề. Cứ thế sao cậu có phim mới được chứ, cậu cười ngượng, nói: “Tôi đang quay Oan gia ngõ hẹp, phim mới của đạo diễn Hà.”
“Đạo diễn Hà à, cũng tốt đấy.” Mạt Mạt chưa từng hợp tác với đạo diễn Hà nhưng từng nghe người khác nhắc tới, “Đúng rồi, A Hòa, cậu bảo tôi qua đây làm gì ? Mời cơm hả?”
“Để nói sau đi, giờ đem chó ngố đi tắm đã, bẩn chết mất!” Trịnh Hòa vừa nói vừa quay lại nhìn Husky.
Đột nhiên, Husky hắt xì, nước miếng bay thẳng vào mặt Trịnh Hòa.
.
Trịnh Hòa mang Mạt Mạt và Husky vào trung tâm thú cưng.
Trước lúc vào, Mạt Mạt còn lải nhải ‘Trịnh Hòa thật là, anh em gì mà mời một bữa cơm cũng bắt đợi’, thế nhưng vừa vào trong, thấy một đống mèo, rồi mèo con đang trong thời kỳ bú sữa, hai mắt liền biến thành hình trái tim, lon ton chạy qua nhìn nhân viên bón sữa, không khác gì thằng ngốc.
Trịnh Hòa nhìn Mạt Mạt như nhìn người ngoài hành tinh, Mạt Mạt tỏ vẻ nghiêm túc: “Sao thế, nhìn tôi làm gì?”
“Đúng là không ngờ đấy, anh thích thú cưng đến thế cơ à?”
Mạt Mạt cẩn thận ôm một bé mèo vào lòng, lấy ngón tay vuốt ve đầu nó, vẻ mặt kiểu ‘hạnh phúc quá đi~’, nghe Trịnh Hòa nói thế liền xị mặt: “Đàn ông con trai, thích cái gì chứ, tôi nhìn nữ tính lắm sao?”
Trịnh Hòa nhún vai: “Tôi đưa Husky đi spa, anh có muốn đi xem không?”
“Đi!” Mạt Mạt lại tiến vào trạng thái phấn khởi.
Đưa hai anh em nhà Husky vào phòng spa xong, Trịnh Hòa chuồn ra ngoài gọi điện cho Bạch tiên sinh. Cũng không phải cậu có điều gì quan trọng muốn nói, chỉ là trong lúc phát bệnh, Bạch tiên sinh rất ít khi ra ngoài một mình, Trịnh Hòa cảm thấy lo lắng.
Lúc nói chuyện, giọng ông luôn có vẻ ngả ngớn, Trịnh Hòa trộm bĩu môi, đáp: “Ừm, sắp giữa trưa rồi, ông ăn cơm chưa?”
Trịnh Hòa vừa định nói cậu đang ở cạnh Mạt Mạt, không ngờ Bạch tiên sinh đã nói ra trước. Cậu cảm thấy nao nao, dù ở bên ông lâu như vậy, Trịnh Hòa vẫn không quen được việc ‘chuyện gì ông cũng biết’ ấy: “Ừ, ông không ở nhà em buồn lắm, hôm nay Mạt Mạt lại được nghỉ nên ra ăn cơm với nhau, lúc nào ông xong việc? Bọn em chờ ông nhé?”
Câu ‘Ông không ở nhà em buồn lắm’ của Trịnh Hòa đã lấy lòng Bạch tiên sinh, ông cúi đầu, cười khẽ.
“Em thật là.”